Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1492: Quá khứ của Phệ Linh tộc

Trương Văn Tú mỉm cười: “Năm ấy lão sư nói đạo lí với các ngươi, điều này đối với các ngươi mà nói thì đâu phải là một chuyện xấu! Mà với thế đạo hiện giờ, nếu Phệ Linh tộc các ngươi mà tiếp tục làm càn thì e là các ngươi muốn nói đạo lí cũng chẳng ai chịu nói với các ngươi rồi!”

Tiếng cười kia lại vang lên: “Có lẽ là vậy! Không cần biết ra sao, năm đó thế giới này đã nợ bọn ta, bọn ta phải đòi lại từng chút một!”

Trương Văn Tú nhún vai: “Chúc các ngươi may mắn!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Tộc trưởng Phệ Linh tộc ở một bên nói: “Hai nữ nhân này có thực lực không hề bình thường đâu!”

Giọng nói phía sơn mạch lại vang lên: “Thế giới này đã khác xa so với ngày xưa, Phệ Linh tộc chúng ta cũng không phải Phệ Linh tộc vô địch như trong quá khứ. Bây giờ Phệ Linh tộc xuất thế, những thế lực bên ngoài thể nào cũng kiêng dè. Để đề phòng bọn họ liên thủ chống lại Phệ Linh tộc chúng ta, các ngươi hãy truyền lệnh xuống, cứ nói Phệ Linh tộc chúng ta xuất thế là để nhắm vào chí bảo của Diệp Huyền và Vạn Duy thư ốc.”

Nghe vậy, Nguyên Linh khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Giọng nói phía sơn mạch tiếp tục vang lên: “Lần này sẽ không có ai có thể ngăn cản Phệ Linh tộc nữa!”

Lúc này, Trương Văn Tú rất tò mò về thân phận của hắn, chắc chắn phụ thân hoặc tổ thượng của hắn không phải là người bình thường!

Ca!

Trương Văn Tú ở bên cạnh quan sát Diệp Huyền bằng ánh mắt tò mò. Không thể không nói, huyết mạch của Diệp Huyền quá kì lạ!

Diệp Linh vội nắm lấy tay Diệp Huyền, nàng run rẩy nói: “Ca!”

Diệp Linh đặt tay phải lên vai Diệp Huyền, một luồng sức mạnh êm dịu không ngừng truyền vào người hắn.

Tầng quan hệ này cũng kì lạ quá đi mất!

Tu La Địa Ngục.

Lời gọi ấy khiến cơ thể Diệp Huyền cứng lại. Dần dần, lệ khí xung quanh người hắn cũng tan đi.

Nàng không dám dùng lực trấn áp, bởi lẽ hiện giờ huyết mạch của Diệp Huyền đang có biến dị, nàng sợ dùng lực quá mức sẽ phản tác dụng.

Diệp Linh đưa Diệp Huyền về Tu La Địa Ngục. Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, huyết dịch xung quanh người Diệp Huyền đang cuộn trào như những dòng nham thạch. Từng luồng từng luồng khí tức không ngừng sôi sục bên trong cơ thể của hắn.

Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhiên mở mắt. Trong mắt hắn vẫn là một biển máu. Cùng lúc đó, một luồng khí thế hung hãn tản ra từ người hắn.

Diệp Linh đứng lên, nàng quay đầu nhìn về phía Phệ Linh tộc, sắc mặt trở nên lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy một loại huyết mạch mạnh đến vậy!

Lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Đừng kích động, một mình ngươi không thể tiêu diệt cả Phệ Linh tộc được đâu!”

Trương Văn Tú liếc nhìn Diệp Linh, nàng gọi Diệp Huyền là ca á!

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khí tức của Diệp Huyền dần ổn định hơn. Mặc dù huyết dịch của hắn vẫn đang sôi sục nhưng đã không còn điên cuồng như trước đó nữa! Ít nhất thì hắn cũng không động thủ nữa!

Đúng lúc ấy, không gian trước mặt Trương Văn Tú bỗng chấn động. Một lát sau, nàng nhếch khóe miệng: “Hay lắm, Phệ Linh tộc kia, lần này các ngươi cũng thông minh đấy!”

Lúc này, Thẩm Tinh Hà và Lưu Ung của Phù Văn tông đã đuổi tới. Trông thấy Diệp Huyền, hai người họ bèn thở phào một hơi.

Phệ Linh tộc xuất thế, một vài thế lực chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên. Bởi lẽ năm ấy, Phệ Linh tộc suýt chút nữa đã hủy diệt cả Ngũ Duy vũ trụ. Thế nên khi bọn họ xuất thế, để tự bảo vệ, rất nhiều thế lực chắc chắn sẽ liên thủ với nhau. Thế nhưng hiện giờ Phệ Linh tộc lại nói mục đích của bọn họ là Vạn Duy thư ốc và Giới Ngục tháp của Diệp Huyền, như vậy thì các thế lực kia chắc chắn sẽ không ra tay. Bọn họ sẽ ngồi xem hổ đấu nhau, để Phệ Linh tộc, Diệp Huyền, và cả Vạn Duy thư viện sống mái với nhau!

Thế nhưng Tu La thích trong tay nàng thì đang rung lên kịch liệt.

Nói đoạn nàng lại lắc đầu: “Thời gian đã trôi qua quá lâu rồi! Lâu đến mức rất nhiều người đã quên rằng Phệ Linh tộc đáng sợ như thế nào!”

Diệp Linh chẳng tỏ vẻ gì cả, cũng không đáp lời.

Ở thời đại đó, nếu không có tiên tri xuất hiện thì e là Ngũ Duy vũ trụ đã bị Phệ Linh tộc thôn tính.

Chỉ có trải qua thời đại ấy mới biết được Phệ Linh tộc mạnh đến mức độ nào!

Thẩm Tinh Hà gật đầu, thực ra hắn ta cũng không biết Phệ Linh tộc mạnh đến đâu, bởi lẽ hắn ta chưa từng trải qua thời đại của Phệ Linh tộc, chỉ biết được một vài sự tích liên quan đến Phệ Linh tộc thông qua những ghi chép ở Phù Văn tông mà thôi.

Một lát sau, Diệp Linh quay người đi tới trước mặt Diệp Huyền. Nàng nắm chặt lấy tay hắn và không lên tiếng.

Đây chính là hiện thực!

Thẩm Tinh Hà trầm giọng nói: “Hiện giờ chắc chắn những thế lực khác đang vui khi thấy người khác gặp họa!”

Trương Văn Tú nói: “Đương nhiên là bọn họ phải vui rồi. Trước đó, bọn họ chẳng ai dám đánh chủ ý lên Vạn Duy thư ốc, kẻ nào nhòm ngó là kẻ ấy phải chết. Thế nhưng hiện giờ cuối cùng cũng có người tiên phong! Thế nên cơ hội của bọn họ đã tới!”

Lúc bọn họ biết được tin Diệp Huyền tới Phệ Linh tộc thì lập tức đuổi tới đây ngay. Nhưng tiếc là có hơi trễ, đợi bọn họ tới thì trận chiến đã kết thúc.

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Tinh Hà lập tức thay đổi: “Tâm cơ quá!”

Trương Văn Tú nói: “Phệ Linh tộc truyền tin ra ngoài rằng mục đích lần này của bọn họ chính là Vạn Duy thư ốc cùng với món chí bảo trong tay Diệp Huyền!”

Thẩm Tinh Hà nhìn Trương Văn Tú: “Trương cô nương nói vậy là sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận