Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1796: Vì sao lại ít như vậy?

Khoảng nửa canh giờ sau, hắn phát hiện toàn thân mình trải rộng loại phù văn màu đỏ quỷ dị, thoạt nhìn quả thực không giống người.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “A Mục cô nương, ta làm sao gặp người đây?”

A Mục nói: “Yên tâm, đợi lát nữa sẽ biến mất.”

Nói xong nàng tiếp tục vẽ.

Diệp Huyền quay đầu nhìn thoáng qua, giờ phút này hắn có thể nghe được âm thanh Thiên Long tộc bên ngoài va chạm với đại trận.

Hôm nay Thiên Long tộc thật sự không có ý định buông tha hắn!

Đúng lúc này, A Mục đột nhiên buông bút xuống, sau đó nói: “Nào, đi theo ta!”

Nói xong nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Huyền chớp mắt: “Cứ đi vào như vậy sao?”

Sau khi nhảy vào giếng máu, máu tươi chung quanh nhất thời sôi trào. Lúc này A Mục trên giếng đột nhiên thầm niệm chú ngữ, dần dần từng luồng sức mạnh thần bí xuất hiện trong giếng.

Diệp Huyền nhìn cái giếng, trong giếng toàn bộ là máu, máu đầy cả giếng!

Diệp Huyền gật đầu, sau đó nhảy vào.

Cứ như vậy, A Mục mang hắn đi ra bên ngoài. Trên đầu, đám cường giả Thiên Long tộc còn đang điên cuồng công kích đại trận, mà vết nứt trên đại trận cũng càng ngày càng nhiều.

Giọng nàng vừa dứt, Diệp Huyền cảm thấy toàn thân đau quặn, nhưng cũng may chút đau đớn đó đối với hắn mà nói không tính là gì.

Diệp Huyền đang định mặc quần áo thì A Mục đột nhiên nói: “Đừng mặc.”

Trong giếng, Diệp Huyền khẽ nhíu mày, hắn cảm giác có thứ gì đó tiến vào trong cơ thể mình.

A Mục nhìn thoáng qua đại trận, sau đó dẫn Diệp Huyền đi tới trước một cái giếng.

Diệp Huyền: “...”

A Mục gật đầu: “Giếng này đại bổ, trong Vu tộc ta chỉ có người từng lập công lớn mới có thể đi vào, ngươi đi vào hấp thu đi!”

Nói xong, nàng cầm pháp trượng chỉ vào giếng máu.

Hắn quay đầu nhìn A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: “Nhảy vào!”

Ầm ầm!

A Mục nói: “Đừng phản kháng, đây là Vu Thần chi lực, ta lợi dụng Vu Thần chi lực để mạnh mẽ rèn luyện thân thể ngươi, đợi lát nữa sẽ hơi đau.”

Khoảng nửa canh giờ sau, thân thể A Mục đột nhiên chậm rãi bay lên trời, hai mắt nàng nhắm lại, hai tay giang ra: “Vu Thần! Hắn quá yếu, ngươi khiến cho hắn mạnh mẽ hơn một chút đi! Cầu xin ngươi!”

Diệp Huyền gật đầu, thật ra đến bây giờ hắn vẫn chưa xác định A Mục này có phải thật sự không biết đánh nhau hay không.

Diệp Huyền nói: “Ngươi có hiểu về Vu Thần không?”

Diệp Huyền chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cảm giác trong cơ thể có một luồng sức mạnh cường đại đang chảy, một lát sau hai tay hắn nắm chặt.

Diệp Huyền hơi kinh hãi: “Tiền bối, đây là sức mạnh gì?”

A Mục lắc đầu: “Vẫn chưa tính là vậy, chỉ có thể tính là bán bộ bất diệt kim thân.”

Một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên tràn vào trong giếng máu, trong khoảnh khắc, toàn bộ giếng máu rung động kịch liệt. Phía dưới, toàn thân Diệp Huyền phồng lên, từng luồng sức mạnh cường đại điên cuồng dũng mãnh tràn vào toàn thân hắn.

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Niết bàn thế nào?”

A Mục gật đầu: “Nếu muốn đạt tới bất diệt kim thân chân chính, ngươi còn cần nhục thân niết bàn.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Bán bộ?”

Tầng thứ chín nói: “Vu Thần chi lực!”

Ầm ầm!

Chân trời bốn phía run rẩy dữ dội, không gian mấy ngàn trượng chung quanh nứt ra.

Diệp Huyền nhìn thân thể mình, hơi hưng phấn nói: “Bây giờ ta là bất diệt kim thân sao?”

Tầng thứ chín: “Ta không biết. Có điều hiện tại xem ra, Vu Thần này không đơn giản! Đại tế ti này cũng không đơn giản.”

A Mục bay đến trước mặt hắn, đánh giá hắn một chút: “Hiện tại cảm giác thế nào?”

Giọng nàng vừa dứt, Diệp Huyền trong giếng đột nhiên bay ra. Diệp Huyền nhìn thân thể mình. Những phù văn màu đỏ như máu trên thân thể hắn đang dần biến mất.

Đúng lúc này, A Mục trên giếng đột nhiên nói: “Khởi!”

A Mục trầm giọng nói: “Theo ta được biết thì có hai phương pháp, loại thứ nhất, tự tu luyện mà thành, loại thứ hai, lợi dụng ngoại vật.”

Diệp Huyền hỏi: “Ngoại vật gì vậy?”

A Mục nói: “Chân Phượng chi huyết, có thể khiến người ta niết bàn bất diệt.”

Diệp Huyền tiếp tục hỏi: “Chân Phượng chi huyết ở đâu?”

A Mục nhìn thoáng qua hắn: “Hiện tại trong thiên địa này chỉ có một con Chân Phượng.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Vì sao lại ít như vậy?”

A Mục lắc đầu: “Năm đó lão đại của Chân Phượng nhất tộc niết bàn sống lại, nàng ta làm ra động tĩnh quá lớn, hỏa diễm của nàng ta bao trùm mấy chục vạn dặm, giết chết vô số sinh linh, cái này thì cũng thôi! Nàng ta còn không biết tém lại mà điên cuồng phóng hỏa diễm của mình, cuối cùng ngọn lửa này lan tràn đến Thiên Đạo Sơn của Thiên Đạo tinh vực.”

Diệp Huyền hỏi: “Thiên Đạo ra tay sao?”

A Mục lắc đầu: “Cũng không! Có điều, lúc ấy có giáng thần lôi xuống, thần lôi này xuất hiện cũng có nghĩa là Thiên Đạo đang cảnh cáo nàng ta! Đáng tiếc, lúc ấy nàng ta vừa mới niết bàn trọng sinh, thực lực cường đại trước nay chưa từng có, không làm gì được thì tức giận chỉ trời cao, nói gì cái mà ‘trời không thuận ta, ta sẽ trái trời.’ Lời này vừa nói ra chẳng khác nào đang tuyên chiến với Thiên Đạo. Vì thế, một đạo thần lôi rơi vào Chân Phượng nhất tộc, nhục thân của Chân Phượng vừa mới niết bàn thành công lại bị đánh thành cặn bã! Không chỉ có nàng ta mà Chân Phượng nhất tộc còn lại cũng không thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị chôn vùi bên trong thần lôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận