Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 481: Ngủ Chỗ Nào?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người!

Tên này sợ rồi?

Mà đúng lúc này, nam tử mặt sẹo quỳ trước mặt hắn đột nhiên nhảy lên, hắn vội xông về trước, trong nháy mắt đã xông tới trước mặt Diệp Huyền, sau đó tay cầm một cây chủy thủ trực tiếp chém về phía yết hầu Diệp Huyền.

Tốc độ rất nhanh!

Nhìn thấy nam tử mặt sẹo đột nhiên động thủ, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, hóa ra là chơi chiêu này.

Đáng tiếc, đối phương đã đánh giá quá thấp thực lực của hắn.

Rất nhanh, nam tử mặt sẹo ngừng lại, mà giữa chân mày của hắn, một thanh kiếm đính ở đấy!

Nhìn thấy một màn này, mười mấy người ở một bên khác xoay người chạy, mà lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên bay ra, kiếm tựa như bướm xuyên hoa xuyên qua từng người một trong mười mấy người kia, một hơi thở sau, mười mấy người một người nối tiếp một người trực tiếp bay đầu!

Vừa mới trở về!

Nam tử mặt sẹo suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Vừa mới trở về, ngươi có tức hay không?

Gặp vận đen tám đời a!

- Ngươi không phải đang ở Trung Thổ Thần Châu sao?

Xuy!

Cảnh tượng phi thường huyết tinh!

- Các hạ, lần này là mặt sẹo ta nhận thua, chỉ cần các hạ nguyện ý thả ta một con đường sống, ta...

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Trước mặt Diệp Huyền, nam tử mặt sẹo nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Nói như vậy, hắn vừa vặn gặp phải!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

Nghe Diệp Huyền nói, vẻ mặt nam tử mặt sẹo trong nháy mắt trở nên khó coi tới cực điểm!

- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi!

Lúc này, kiếm của Diệp Huyền đột nhiên đâm ra phía trước.

Kiếm trực tiếp xuyên thủng giữa chân mày nam tử mặt sẹo.

- Nhớ các ngươi muốn chết!

Chính là Thác Bạt Ngạn và Kỷ An Chi!

Một bên, Kỷ An Chi đột nhiên hỏi:

Tại chỗ, nam tử mặt sẹo trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt.

Trong tẩm cung của Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Nói xong, hắn rút kiếm ra, quay người rời đi.

- Hộ Giới minh muốn cướp đoạt Bản nguyên tâm của Thanh Châu này, một khi để bọn hắn thu hoạch được Bản nguyên tâm của Thanh Châu, linh khí của Thanh Châu này sẽ biến mất sạch sành sanh trong vòng một năm. Tình huống khi đó còn phải hỏng bét hơn so với hiện tại!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Thanh Châu này, càng ngày càng loạn!

Sau khi tiến vào thành, Diệp Huyền còn đi chưa được mấy bước đã nhanh chóng ngừng lại, ở trước mặt hắn không xa, hai nữ tử đứng đấy!

- Còn có không thuần khiết sao?

Diệp Huyền: "..."

Một lát sau, Diệp Huyền đi theo hai nữ về tới hoàng cung Ninh quốc.

Nhìn thấy hai nữ, Diệp Huyền thoáng cái đã chạy tới, sau đó trực tiếp ôm lấy hai nữ:

- Đây là một cái ôm thuần khiết, không có ý khác!

Lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên đẩy Diệp Huyền ra, nàng hung hăng trừng mắt liếc Diệp Huyền, Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

Thân thể hai nữ cứng đờ, rõ ràng, hai nàng cũng không nghĩ tới Diệp Huyền sẽ như vậy.

Nghe vậy, lông mày của Thác Bạt Ngạn nhíu lại thật sâu:

- Hộ Giới minh thật sự muốn hủy Thanh Châu này?

Diệp Huyền gật đầu:

- Trong mắt bọn hắn, Thanh Châu không đáng một đồng!

Nói xong, hắn có chút dừng lại, lại nói:

- Một vị tiền bối đã từng nói với ta, có nhiều người, càng cường đại, càng mất nhân tính, bởi vì đối với bọn hắn mà nói, ngoại trừ đại đạo trường sinh, hết thảy đều là phù vân. Loại người này, đã không có nhân tính, chỉ có thần tính.

Câu nói này, là nữ tử thần bí nói với hắn.

Kỳ thật, hắn có thể cảm giác được, có rất nhiều chuyện nữ tử thần bí không hề để ý, cường giả đạt đến cấp bậc như nàng, đồ vật có thể khiến nàng quan tâm, hẳn là cực kỳ ít.

Lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói khẽ:

- Nhanh như vậy?

Thác Bạt Ngạn đứng lên:

- Ta muốn rời đi!

Một lát sau, Diệp Huyền nói khẽ:

Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó đi tới ngoài cửa điện, hắn cứ đứng như vậy, không biết đang suy nghĩ gì.

- Ta không biết, nhưng mà, ta sẽ cố gắng không biến thành loại người này.

Đại Đạo, Trường Sinh, trước giờ hắn thật sự chưa từng nghĩ đến những thứ này!

Ngày trước lúc còn chưa rời khỏi Thanh Thành, nguyện vọng lớn nhất của hắn là trị tốt bệnh tình của muội muội, sau đó làm cho muội muội hạnh phúc!

Đương nhiên, sau khi đi ra, đã trải qua rất nhiều chuyện, quen biết rất nhiều người, lại có thêm rất nhiều ý nghĩ.

Vẫn là câu nói kia, nếu có một ngày đạt đến đỉnh phong, nhưng những người bên cạnh đều đã không còn nữa, đó cũng chỉ là đỉnh phong cô độc!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía hai nữ, cười nói:

- Ta cảm thấy, người sống quá lâu, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, vì gì a, bởi vì nhàn! Cho nên a, đừng quản đại đạo trường sinh là cái gì, sống tốt hôm nay mới là đúng đắn!

Thác Bạt Ngạn lắc đầu cười một tiếng:

- Nhưng trước mắt chúng ta khó mà sống tốt!

Nghĩ chỉ chốc lát, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

Nếu bản thân có được thực lực giống như nữ tử thần bí, cũng sẽ trở nên lạnh lùng đối với hết thảy hay sao?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Bản thân?

Kỷ An Chi nhìn về phía Diệp Huyền.

- Liệu ngày sau ngươi cũng có thể biến thành loại người này hay không?

Diệp Huyền cười nói:

- Không nỡ xa?

Thác Bạt Ngạn trừng mắt liếc Diệp Huyền:

- Da mặt này của ngươi, sao lại càng ngày càng dày rồi?

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, hắn đi đến trước mặt Kỷ An Chi, sau đó xoay tay phải lại, một thanh đao xuất hiện trong tay hắn.

Là một chuôi đao Thiên giai!

Thấy chuôi đao này, Kỷ An Chi ngây ngẩn cả người, sau đó nhanh chóng cầm lấy, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thích.

Thiên giai a!

Bảo vật Thiên giai ở Thanh Châu này là tồn tại vô cùng hiếm hoi không thể nghi ngờ!

- Của ta đâu?

Thác Bạt Ngạn đột nhiên hỏi.

Diệp Huyền cười cười, sau đó cởi xuống món giáp Thiên giai bản thân hắn đang mặc giao cho Thác Bạt Ngạn.

Đối thủ của hắn bây giờ, không phải Chân Ngự Pháp cảnh thì chính là cường giả phía trên Chân Ngự Pháp cảnh, đối với hắn, tác dụng của giáp này đã không còn lớn bao nhiêu.

Nhìn món giáp Diệp Huyền đưa tới, Thác Bạt Ngạn ngây ngẩn cả người, sau đó lắc đầu:

- Chính ngươi giữ lại đi!

Diệp Huyền cưỡng ép đặt giáp vào trong tay Thác Bạt Ngạn:

- Đối với ta mà nói, món đồ chơi này đã không còn bao nhiêu tác dụng!

Nói xong, hắn vung lên tay phải, trong điện đột nhiên xuất hiện hơn hai mươi cỗ hủ thi, toàn bộ đều là Vạn Pháp cảnh!

Diệp Huyền lấy ra một viên nạp giới đưa cho Thác Bạt Ngạn:

- Trong nạp giới, có một bản Hủ Thi kinh, ngươi cần phải nghiên cứu một chút, những hủ thi này tăng thêm Thập Nhị Kim Nhân kia, chỉ cần cường giả Chân Ngự Pháp cảnh không đến, Ninh quốc này hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm.

Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Không lưu lại nơi này?

Diệp Huyền cười hắc hắc:

- Lưu lại nơi này, vậy ta ngủ chỗ nào?

Nghe vậy, Thác Bạt Ngạn khiêu khích nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi muốn ngủ ở chỗ nào?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên là trên giường!

Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:

- Vậy cứ ngủ trên giường!

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, thế là, hắn lưu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận