Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3909. !



Chương 3909. !




Nữ tử nhìn tiểu tháp trước mặt, trong mắt nàng là nụ cười đầy thâm ý.
Một người một tháp, thú vị!
Tiểu tháp còn muốn nói gì đó, lúc này nữ tử đột nhiên quay đầu. Phía xa xa có bốn người đi tới, bốn người này đều mặc hiếu bào, đầu đội mũ hiếu, giữa trán còn dán một tờ bạch sắc phù chỉ, dưới phù chỉ là dung nhan tàn tạ.
Bốn người này khiêng một hộp quà!
Cùng với sự xuất hiện của bốn người này, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống, như thể rơi vào hầm băng vạn niên vậy!
Không những thế, xung quanh còn có những tiếng quỷ khúc vang lên, âm thanh này như tiếng trẻ nhỏ gào khóc, còn mang theo vẻ rét lạnh rợn người vô cùng.
Lúc này, nữ tử quay người, trên người nàng có thêm một tầng trường bào màu đỏ. Trường bào này đã che kín dáng người của nàng.
Nữ tử nhìn bốn người kia, vẻ mặt nàng bình tĩnh.
Hủ lạn chi nhân đi đầu khàn giọng nói: “Chiêu chủ, mong hãy nhận lấy!”
Nữ tử híp mắt: “Cút!”
Hủ lạn chi nhân khẽ hành lễ: “Cáo lui!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đặt hộp quà xuống rồi nhìn Diệp Huyền. Ngay sau đó, một luồng hắc khí bỗng nhiên cuộn trào từ cơ thể hắn ta, hắc khi này cũng cuốn cả Diệp Huyền!
Vẻ mặt Diệp Huyền tái nhợt, mẹ kiếp cái quái gì thế này? Người ta bảo ngươi cút mà ngươi lại đánh lão tử?
Lúc này Diệp Huyền không thể ra tay, bởi vì linh hồn hắn đã bị nữ tử kia chế trụ. Đương nhiên, cũng không phải hắn không còn chiêu nào!
Một đường kiếm khí trong cơ thể Diệp Huyền rung lên!
Đường kiếm khí này chính là đường kiếm khí hắn đoạt được tư tay Linh công chúa kia. Hắn cũng không muốn dùng đường kiếm khí này cho lắm, nhưng đây là một trong những binh khí sát thủ của hắn, hơn nữa chỉ có một đường! Nếu dùng nó thì sau này muốn dùng cũng không được!
Đúng lúc Diệp Huyền định giở đường kiếm khí kia ra thì nữ tử kia đột nhiên phất tay áo, vô số hắc khí lập tức tan thành mây khói.
Hủ lạn chi nhân kia nhìn nữ tử: “Chiêu chủ, Tử chủ có nói, bên cạnh ngươi không thể xuất hiện nam nhân khác!”
Nữ tử nhìn chằm chằm hủ lạn chi nhân: “Trở về nói với hắn ta, loài người này là nam nhân của ta, hiểu chưa?”
Diệp Huyền đen mặt.
Mẹ kiếp!
Nữ nhân này lôi hắn ra làm bia chắn hả!
Nghe nữ tử nói vậy, hủ lạn chi nhân kia bèn nhíu mày. Cái nhíu mày khiến da thịt trên gương mặt hắn ta như rớt hết xuống, trông kinh khủng vô cùng!
Nữ tử siết chặt tay phải: “Còn không cút thì ta hủy diệt các ngươi đấy!”
Hủ lạn chi nhân trầm mặc một hồi rồi khẽ hành lễ, tiếp đó hắn ta đưa ba hủ lạn chi nhân còn lại quay người rời đi.
Nữ tử quay người nhìn Diệp Huyền, nàng đánh giá hắn: “Ngươi tới đây làm gì?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta tới bái sư!”
Tiểu tháp: “…”
Nữ tử nhíu mày: “Bái sư?”
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử quan sát Diệp Huyền, nàng nói: “Ta thấy ngươi tới tìm đường chết thì đúng hơn!”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử nhìn về phía xa xa, sau đó nói: “Trở về đi!”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Được!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Nơi này không nên ở lại lâu, phải quay về tu luyện một thời gian đã rồi lại đến!
Đúng lúc ấy, nữ tử đột nhiên nói: “Đợi đã!”
Diệp Huyền quay người nhìn nữ tử, trong tiểu tháp, kiếm khí của thanh sam nam tử khẽ rung lên!
Nữ tử nói: “Hiện giờ ngươi không đi được nữa rồi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Do bốn kẻ nửa người nửa quỷ kia à?”
Nữ tử gật đầu.
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn nhíu mày.
Lúc này, nữ tử tiếp tục nói: “Dù ta có hộ tống ngươi ra ngoài thì bọn họ cũng không bỏ qua cho ngươi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Cô nương, rốt cuộc nơi này là sao?”
Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Đến nơi này là gì ngươi cũng không biết, mà ngươi vẫn tới?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sơ ý! Sơ ý rồi!”
Nữ tử khẽ lắc đầu: “Ta không giết ngươi, ngươi tự cầu phúc đi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người đi sang bên khác.
Diệp Huyền do dự một lát rồi vội vàng đi theo.
Nữ tử đột nhiên dừng bước, nàng quay người nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta sợ chết!”
Nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền bị nhìn mà da đầu tê rần rần, hắn do dự một lát rồi nói: “Chiêu cô nương…”
Nữ tử đột nhiên lắc đầu: “Ngươi chẳng nói thật được câu nào cả! Đi theo ta đi!”
Nói đoạn, nàng bèn đi về phía xa xa.
Diệp Huyền vội vàng đi theo!
Không lâu sau, nữ tử đưa Diệp Huyền đến trước một ngôi chùa cổ. Ngôi chùa này nằm trong một ngọn núi, xung quanh là rừng rậm âm u.
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, hắn thấy hơi cạn lời.
Nơi này cứ như âm gian vậy!
Diệp Huyền nhìn biển hiệu trên ngôi chùa, trên biển hiệu có khắc ba chữ màu đen: Hồng Chiêu Tự!
Nữ tử đưa Diệp Huyền vào trong ngôi chùa, trong chùa rất đơn giản, một đống lửa đang cháy, ngoài ra thì chẳng có gì.
Nữ tử ngồi trước đống lửa, nàng liếc nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền bèn vội vàng ngồi xuống. hắn do dự một lát rồi nói: “Chiêu cô nương, trước đó khi ngươi ra tay với ta, tại sao kiếm của ta lại quay về vỏ kiếm vậy?”
Nữ tử nói: “Nghịch thời gian!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Nghịch thời gian?”
Nữ tử gật đầu.
Diệp Huyền trầm mặc, cường giả Phá Giới cảnh chỉ có thể mượn sức Bạch Trú Giới để khiến thời gian của đối phương trôi đi nhanh chóng, mà vị Chiêu cô nương này không cần bất cứ thời không gì mà vẫn có thể nghịch thời gian!
Hết chương 3909.



Bạn cần đăng nhập để bình luận