Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2787: Đừng tính toán ta

Diệp Huyền nhìn thanh kiếm trong tay mà lắc đầu cười, con đường kiếm đạo dài đằng đẵng, nhập phàm, e rằng mới chỉ là bắt đầu!

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn không còn mờ mịt nữa, hắn lại nhìn về phía Kiếm Vực ở phía xa, cười nói: "Vãn Quân, chúng ta đi thôi!"

Vãn Quân gật đầu.

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Đi được hai bước, Diệp Huyền phát hiện Vãn Quân càng ngày càng chật vật, hắn do dự một chút sau đó kéo tay nàng, Vãn Quân ngay lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng!

Sự áp bức của luồng ý chí kiếm đạo này lập tức biến mất!

Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ nhân, ngươi trực tiếp dùng kiếm ý hoặc là Kiếm Vực bao vây lấy Vãn Quân tỷ tỷ này là được rồi!"

Vẻ mặt Diệp Huyền vô cảm, trong lòng nói: "Cần ngươi phải nhiều chuyện sao!"

Diệp Huyền ngượng ngùng, đang định buông tay Vãn Quân ra nhưng lúc này, Vãn Quân lại trở bàn tay nắm lấy tay của hắn.

Hai người họ không còn rối rắm với vấn đề nắm tay nhau nữa, một lúc sau, cả hai đã bước vào Kiếm Vực.

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Huyền : "..."

Vẻ mặt của Vãn Quân ở bên cạnh rất bình tĩnh, bởi vì nàng cũng đã nghe thấy lời nói của tiểu tháp rồi!

Diệp Huyền không sao, hắn không sợ nơi này một chút nào, dù sao thì ý chí kiếm đạo ở đây cũng đã thần phục rồi.

Tiểu tháp nhảy dựng lên: "Tiểu chủ nhân, ta hiểu rồi! Ngươi cố tình nắm lấy tay của Vãn Quân tỷ tỷ! Ngươi thật háo sắc!"

Kiếm Vực này nguyên bản là một thế giới, mà thế giới này đã bị một kiếm phá đổ, khoảng không gian này đã triệt để bị xóa sạch, cả vũ trụ pháp tắc cũng không thể sửa chữa được.

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu tháp nghịch ngợm, ăn nói lung tung, đừng tính toán ha!"

Khuôn mặt Diệp Huyền đen như đít nồi.

Nàng đối mặt với hắn: "Chỉ là nắm tay thôi chứ không phải ngủ, cũng không phải chuyện gì to tát!"

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, càng đi vẻ mặt của Vãn Quân càng trở nên nặng nề.

Vãn Quân quay mặt về phía xa: "Là tháp là nghịch ngợm, hay là người nghịch ngợm?"

Bởi vì càng đi sâu vào thì luồng ý chí kiếm đạo đó sẽ càng trở nên mạnh mẽ, nhưng mà vẫn may là ý chí kiếm đạo này đã không nhắm vào nàng nữa!

Kiếm Vực sâu không thấy đáy, sau khi tiến vào, toàn bộ vực sâu thăm thẳm không khỏi khiến người ta cảm thấy đáng sợ!

Hắn sợ cái đếch gì?

Vừa nói, nàng vừa kéo Diệp Huyền đến bên thi thể của lão giả, sau khi nhìn một hồi, sắc mặt càng ngày càng trở nên ảm đạm: "Là do người giết!"

Diệp Huyền hỏi: "Quen sao?"

Diệp Huyền nhìn nàng nhưng không lên tiếng.

Không bao lâu sau, Diệp Huyền và Vãn Quân đột nhiên dừng lại, cách đó không xa trước mặt hai người bọn họ có thi thể của một lão giả đang lơ lửng ở đó.

Nhưng vào lúc này, trong cơ thể của nam tử trung niên đã không còn linh hồn.

Nếu không nàng đã không đi đến được đây!

Dần dần, trong mắt nàng từ từ chảy ra hai dòng nước trong suốt.

Nhìn vào thi thể này, Vãn Quân sững sờ cả người.

Thần hồn thật sự đã bị hủy diệt rồi!

Nhìn thấy thi thể này, lông mày của Vãn Quân hơi nhíu lại.

Khoảng nửa canh giờ sau, hai người lại dừng lại.

Cách đó trăm trượng trước mặt hai người bọn họ có thi thể của một nam tử trung niên đang lơ lửng ở đó!

Trông tướng mạo mà nói thì có phần giống với Vãn Quân.

Vãn Quân trầm giọng nói: "Đây là một vị trưởng lão trong Thiên gia ta đã đi cùng phụ thân và nhị thúc của ta vào năm đó."

Vãn Quân bắt đầu gia tăng tốc độ!

Vãn Quân đột nhiên đi về phía xa, Diệp Huyền liền vội vàng đi theo.

Diệp Huyền nhìn lão giả, như lời Vãn Quân nói, quả nhiên là bị người giết!

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, Vãn Quân cô nương này cũng là một người có mệnh khổ! Cha thì bị giết, bản thân bị cầm tù, toàn môn bị tàn sát...

Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ tàn sát toàn bộ Thiên gia!

Lúc này, Vãn Quân cất thi thể của nam tử trung niên đi, nàng đối diện với Diệp Huyền: "Chúng ta đi thôi!"

Diệp Huyền gật đầu.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, dọc theo đường đi, Vãn Quân cũng không nói thêm gì nữa.

Mặc dù luồng ý chí kiếm đạo nầy ngày càng mạnh hơn, nhưng hai người họ lại không bị ảnh hưởng một chút nào.

Đúng lúc này, Vãn Quân đột nhiên nói: "Ta muốn trở về làm gia chủ của Thiên gia!"

Diệp Huyền nhìn nàng: "Ta ủng hộ ngươi!"

Vãn Quân đối mặt với hắn: "Ngươi không hỏi tại sao sao?"

Diệp Huyền cười nói: "Tại sao?"

Vãn Quân lắc đầu, vẻ mặt phức tạp: "Cái tên này..."

Vừa nói, nàng vừa dừng lại, sau đó lại nói: "Thiên gia là tâm huyết cả đời của phụ thân ta, nếu hắn ta còn sống nhất định sẽ không để Thiên gia trở thành một gia tộc máu lạnh! Vì vậy, ta muốn quay trở lại làm gia chủ, thay đổi Thiên gia, để bi kịch của gia tộc ta không tiếp tục xảy ra nữa!"

Sở dĩ bây giờ nữ nhân này khiêm tốn như vậy hoàn toàn là vì kiếm tu, một khi kiếm tu rời đi, cái cửa này chắc chắn sẽ nổi bão tố.

Bây giờ hắn đang rất muốn nhanh nhanh đạt tới Phàm kiếm, bởi vì chỉ khi đạt tới Phàm kiếm thì mới có thể miễn cưỡng chống lại Ách Nạn pháp tắc này!

Phàm kiếm!

Diệp Huyền suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Ta muốn trở về Ngũ Duy Vũ Trụ một chút!"

Hắn ra ngoài đã lâu lắm rồi, đám người Niệm tỷ chắc chắn sẽ rất lo lắng.

Vãn Quân hỏi: "Ngũ Duy vũ trụ cách đây rất xa sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Rất xa!"

Nếu không phải Ách Nạn Chi Môn đưa hắn đi xé nát tinh vực thì hắn đã không thể đến được Minh Hà tinh vực.

Vãn Quân đột nhiên nói: "Ngươi phải cẩn thận Ách Nạn Chi Môn!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết!"

Ách Nạn Chi Môn!

Kiếm tu kia không thể đi theo hắn mãi được, dù sao cuối cùng thì hắn vẫn phải đối mặt với ách nạn chi nhân này!

Vừa nói, nàng vừa đối mặt với Diệp Huyền: "Sau khi rời khỏi đây, ngươi định làm gì?"

Vãn Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu!"

Diệp Huyền gật đầu: "Được! Nhưng Vãn Quân, ngươi phải hiểu một điều, đó chính là thực lực, thực lực không đủ thì sợ rằng ngươi sẽ không thể khiến những người đó của Thiên gia thực sự đầu hàng và thần phục được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận