Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 809: Nên Lo Lắng Tháp Này!

Diệp Huyền không hiểu, hỏi:

- Tiền bối có ý gì?

Lầu thứ sáu nói:

- Sở dĩ tháp này nhận ngươi làm chủ, nguyên nhân là vì nữ tử kia, nó cũng không phải chân tâm thật ý nhận ngươi làm chủ, có thể là cái gì?

Diệp Huyền yên lặng.

Hắn nhớ kỹ đại thần lầu hai nói qua, ban đầu cái tháp này muốn nịnh nọt nữ tử váy trắng mới nhận hắn làm chủ. . .

Lầu thứ sáu lại nói:

- Nó cũng không phải thật tâm nhận ngươi làm chủ nhân, một ngày nó khôi phục thương thế, khi đó, ngươi cảm thấy nó sẽ còn đi theo ngươi sao?

Thứ sáu hành lang:

Lầu thứ sáu lại nói:

Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền mặt đen lại, gia hỏa này không biết nói chuyện uyển chuyển một chút hay sao?

Lầu thứ sáu nói:

Diệp Huyền quyết định không nói chuyện với gia hỏa này, hắn đi về phía Võ viện, rất nhanh, hắn đi tới thềm đá dưới Võ viện, lúc này, một tên thanh niên ngăn cản trước mặt hắn, thanh niên nhìn thoáng qua vai phải của Diệp Huyền, hắn cau mày nói:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Đương nhiên, bản thân ngươi cũng không phải không có thứ gì khác, ít nhất, ta đến nay vẫn không rõ, vì sao chủ nhân hai thanh kiếm trên đỉnh tháp lại giúp ngươi. . . . Nhiều khi, chỗ dựa cũng là một loại thực lực.

- Một phần vạn nó muốn giết ngươi thì sao?

- Cho dù không đi theo ta, cũng không đến mức giết chết ta!

- Vật này chính là đồ vật năm chiều, chủ nhân trước kia của nó cường đại cỡ nào, mà ngươi bây giờ. . . Không có ý xem thường ngươi, thế nhưng, ngươi hiện tại rất yếu, yếu đến mức ta không có từ nào để hình dung!

Diệp Huyền gật đầu.

- Không đến mức đó. . .

Thanh niên lạnh lùng nói:

Gương mặt Diệp Huyền càng đen hơn trước, tên này thật biết tổn hại hắn.

- Ngươi là kiếm tu?

- Tên là gì?

- Muội muội của ngươi?

- Ngươi nói Diệp Linh là muội muội của ngươi, An Lan Tú và Liên Vạn Lý là bằng hữu của ngươi?

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi là kiếm tu không biết xấu hổ, vì theo đuổi nữ thần Võ viện chúng ta lại nghĩ ra lý do vô liêm sỉ như thế, ngươi nhanh chóng cút đi cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!

- Kiếm tu tới Võ viện ta làm gì?

- Còn chưa cút?

Thấy Diệp Huyền bất động, thanh niên nhíu mày, quát:

Diệp Huyền nghe xong trợn mắt ngạc nhiên, đã xảy ra chuyện gì?

- Vị huynh đệ này, ta tìm đến người, muội muội ta ở ngay trong Võ viện.

Diệp Huyền gật đầu:

- Đúng vậy!

Thanh niên giận dữ, quát:

Thanh niên hỏi:

Nghe xong, thanh niên sửng sốt, nói:

- Diệp Linh, còn có bằng hữu của ta, An Lan Tú, Liên Vạn Lý.

Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền im lặng, nói:

- Vị huynh đệ này. . .

Thanh niên tức giận nói:

- Ai là huynh đệ của ngươi? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi hiện tại không đi, chờ một chút bị các học trưởng nhìn thấy, ngươi muốn đi cũng đi không được!

Diệp Huyền yên lặng.

Võ viện và Kiếm tông đã thủy hỏa bất dung như thế rồi sao?

Làm như vậy, hắn cũng cảm thấy xấu hổ!

Bởi vì đám người Diệp Linh đều đang ở trong Võ viện!

- Lại có náo động sao?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Chỗ của chúng ta không chào đón kiếm tu.

Phương Tuyết nhìn thẳng Diệp Huyền, nói:

- Đúng vậy, mong được thông báo một chút.

Diệp Huyền nói:

- Ngươi đến tìm An Lan Tú?

- Vì sao vừa rồi náo động như thế?

Thanh niên vội vàng nói:

- Một tên kiếm tu, hắn nói hắn tới tìm đám người An học tỷ.

Kiếm tu?

Phương Tuyết cau mày, nàng nhìn Diệp Huyền, hỏi:

- Ngươi là người Kiếm tông?

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Ta thật tới tìm người, không có ý gì khác.

Phương Tuyết đi đến trước mặt Diệp Huyền, hỏi:

Nữ tử tên là Phương Tuyết đi đến trước mặt nam tử, hỏi:

- Phương Tuyết sư tỷ.

Nhìn thấy nữ tử này, thanh niên cung kính thi lễ, nói:

Nữ tử khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặc bộ váy hoa xinh xắn, dung mạo xinh đẹp, đặc biệt là mái tóc dài màu đen giống như áo choàng, nhìn rất mê người.

Diệp Huyền ngẩng đầu lên, người tới là một nữ tử.

Đúng lúc này, một giọng nói từ sau lưng thanh niên truyền tới.

- Vị cô nương này, ta thật không có ác ý, Diệp Linh là muội muội ta, An cô nương và Liên cô nương là bằng hữu ta, ngươi đi thông báo đi, nói Diệp Huyền tới tìm các nàng, các nàng sẽ hiểu!

Hắn cũng muốn dùng truyền âm trực tiếp liên hệ đám người Liên Vạn Lý, hắn lại phát hiện, hiện tại không có biện pháp dùng truyền âm liên hệ đám người Liên Vạn Lý.

Rõ ràng, đám người Liên Vạn Lý đang ở trong hoàn cảnh đặc thù.

- Diệp Linh là ngươi muội muội? Ha ha. . . . .

Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới.

Diệp Huyền quay người nhìn lại, người là nam tử mặc hoa bào, nam tử đánh giá Diệp Huyền, cười nói:

- Ngươi nói Diệp Linh là muội muội của ngươi?

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Đúng thế. Xin các vị thông báo một chút!

Khóe miệng nam tử mặc hoa bào nhếch lên, hỏi:

- Ngươi có chứng cớ gì nói nàng là muội muội của ngươi?

Diệp Huyền nhíu mày, nói:

- Các hạ, ta đúng là ca ca của nàng, ta. . . . .

Nam tử mặc hoa bào khoát tay áo, nói:

- Không có bằng chứng, người nào tin tưởng? Ta còn nói nàng là nữ nhân của ta, hôm qua ta và nàng cùng chung đêm xuân, ngươi tin không?

Nghe vậy, gương mặt Diệp Huyền lạnh như băng, cùng lúc đó, hắn mở mắt ra, một ánh kiếm màu đỏ như máu bay ra khỏi mắt hắn.

Cách đó không xa, đầu nam tử mặc hoa bào bay lên, máu tươi tuôn ra như suối.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều giật mình không hiểu.

Giết!

Bị giết?

Đám người Phương Tuyết vẫn không dám tin nhìn thi thể không đầu của nam tử mặc hoa bào, đầu óc vẫn còn mông lung.

Vào lúc này, Diệp Huyền cũng ngạc nhiên.

Mình giết đối phương?

Thế nhưng rất nhanh, ý nghĩ này biến mất.

Đã giết thì đã giết!

Diệp Linh!

Hai chữ này, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục!

Lúc này, giọng nói lầu thứ sáu vang lên trong đầu Diệp Huyền:

- Ta rất tán thưởng tính cách của ngươi. Người sống một đời, sống phải tự tại! Nhất niệm không thuận, rút kiếm giết người, đây mới thật sự là bản sắc nam nhi.

Diệp Huyền không để ý tới lầu thứ sáu, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời, gương mặt rất bình tĩnh.

Diệp Linh!

Không ai có thể hiểu địa vị củah muội muội trong lòng hắn!

Lúc còn ở Diệp gia, hắn và muội muội sống nương tựa lẫn nhau, cũng vì muội muội đã cho hắn có động lực sống tiếp, bằng không thì, hắn có khả năng đã chết từ sớm!

Sỉ nhục hắn , có thể, nhưng sỉ nhục Diệp Linh, tuyệt đối không thể!

Đúng lúc này, một người nam tử trung niên đột nhiên xuất trước mặt Diệp Huyền, lúc này, nam tử trung niên xuất quyền đánh vào đầu Diệp Huyền.

Một quyền ra, không gian chung quanh Diệp Huyền bắt đầu vặn vẹo, cực kỳ khủng bố!

Diệp Huyền rất bình tĩnh, không lùi mà tiến tới, chém xuống một kiếm.

Oanh!

Theo một đạo kiếm quang hạ xuống, nam tử trung niên trước mặt Diệp Huyền đã bị chấn động đẩy lui vài chục trượng!

Nam tử trung niên vừa dừng lại, một thanh phi kiếm trực tiếp xuất hiện giữa trán của hắn, nam tử trung niên còn muốn ra tay bị ép phải dừng lại.

Không dám động!

Dám động sẽ chết!

Vào lúc này, người tới càng ngày càng nhiều.

Khi nhìn thấy Diệp Huyền là kiếm tu, ánh mắt đám người chung quanh dần dần biến thành không tốt.

Kiếm tu Kiếm tông dám tới Võ viện giết người!

Đây là khiêu khích trắng trợn!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quay người, hắn vừa quay người lại,, một đạo tàn ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Huyền theo bản năng nâng kiếm chặn lại.

Ầm!

Trong nháy mắt, Diệp Huyền bị đẩy lùi trăm trượng

Vào lúc này, một lão giả mặc áo gai đứng trước mặt hắn.

Lão giả lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, nói:

- Từ khi nào đệ tử Kiếm tông dám phách lối như vậy? Dám công khai tới Võ viện ta giết người?
Bạn cần đăng nhập để bình luận