Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 964: Huynh Đệ Ta

Đâu

Ngay tại khắc đó, trong một mảnh tinh không không biết tên, một nữ tử mặc tố váy đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, sắc mặt nàng đột nhiên tái đi, vừa dữ tợn lại vừa khủng hoảng:

- Không!

Thanh âm vừa dứt, muôn vàn kiếm khí đột nhiên xuất hiện trong mảnh tinh không này. Lập tức, toàn bộ tinh không đều nát ….

...

Sinh tử?

Diệp Huyền tự nhiên muốn sống. Nhưng, hắn sẽ không chọn sống một cách khuất nhục.

Người đã sống thì sống sao cho ra người, nếu có người muốn hắn làm chó thì hắn thà chết còn hơn.

Tinh Chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyền đang bùng nổ khí tức cách đó không xa, đôi mắt đầy sát ý! Loại người như Diệp Huyền, quá đáng sợ!

Còn may, Diệp Huyền sẽ chết ngay rồi!

Chính lão đều không ngờ Diệp Huyền sẽ chọn tự bạo!

Đây là ý tưởng của Tinh Chủ lúc này!

Diệp Huyền chọn tự bạo khiến người trong sân đều sợ ngây người.

Cuối cùng, ông vẫn lựa chọn ra tay.

Tự bạo!

Mà lúc cổ lực lượng cường đại trong cơ thể của Diệp Huyền muốn nổ tung, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai hắn. Ngay sau đó, cỗ lực lượng trong cơ thể của Diệp Huyền kia lập tức bị trấn áp lại.

Bao gồm Tinh Chủ!

Nếu không thể sống thì hắn chọn chết oanh liệt!

Cần phải chết!

- Quá mức rồi!

Thật sự không sợ chết sao?

Dứt lời, tay phải của Nam Phái Võ Sư lại khẽ điểm vào giữa ấn đường của Diệp Huyền. Thực mau, máu trong cơ thể của hắn cũng dần bình ổn lại.

Người ra tay, đúng là Nam Phái Võ Sư.

Sở Chân Nhân, Tinh Chủ, Yêu Vương đều nhìn về phía Nam Phái Võ Sư. Nam Phái Võ Sư khẽ nói:

Nam Phái Võ Sư làm lơ mọi người chung quanh, nói:

Thực lực này….

- Diệp Huyền không thể lưu!

Đặc biệt là Sở Chân Nhân.

- Hai vị, đừng quên, chúng ta còn một kẻ thù lớn hơn đấy!

Thấy cảnh ấy, sắc mặt của Sở Chân Nhân và Tinh Chủ đều thay đổi.

- Chuẩn bị phải chống lại Thần Quốc. Thần Quốc còn mạnh hơn chúng ta nghĩ nhiều, nên ta kiến nghị hãy truyền lệnh xuống, để càng nhiều cường giả tới đây, cùng chúng ta chống lại Thần Quốc!

Yêu Vương cũng gật đầu nói:

Đường Diêm nói xong liền xoay người rời đi.

Lão từng trấn áp lực lượng huyết mạch của Diệp Huyền, nhưng khi ấy một mình lão cũng không làm được, phải dựa vào Đường Diêm hỗ trợ mới có thể trấn áp nó xong. Nhưng giờ, một mình Nam Phái Võ Sư lại làm được!

Đường Diêm đứng bên bỗng nói:

- Giờ chúng ta tốt nhất không cần phát sinh nội loạn!

Nói xong, y nhìn thoáng qua Tinh Chủ và Sở Chân Nhân:

Sở Chân Nhân nhìn thoáng qua Nam Phái Võ Sư. Trong mắt có một tia đề phòng.

Tinh Chủ đứng đó không xa trầm giọng nói:

Nói xong, ông liền mang Diệp Huyền và Mạc Tà rời đi.

- Hai thằng nhóc này giao cho ta đi!

Sở Chân Nhân gật đầu:

- Được! Đương nhiên, cũng mong Yêu Vương huynh có thể khiến càng nhiều cường giả Yêu tộc tới đây.

Yêu Vương gật đầu:

- Ừ!

Sở Chân Nhân gật đầu, không nói gì nữa mà xoay người rời đi.

Tinh Chủ đứng yên tại chỗ.

Siêu phàm Kiếm thánh!

Vừa rồi, trong nháy mắt, Diệp Huyền thế nhưng lại đột phá, trở thành siêu phàm Kiếm Thánh! Nếu cảnh giới của hắn lại cao một chút, cộng thêm thực lực siêu phàm Kiếm Thánh thì khi ấy, dù là lão cũng không làm gì được!

Tinh Chủ đứng yên rất lâu, sau đó xoay người rời đi!

Nhưng rất nhanh, Tiểu Linh Nhi lại xuất hiện trước mặt hai người họ, ôm một đống linh quả trong ngực. Nàng buông đống linh quả xuống rồi chỉ chỉ Mạc Tà nằm trên mặt đất không xa. Tiếp đó, Tiểu Linh Nhi lại xoay người biến mất không thấy.

Tiểu Linh Nhi đề phòng liếc hai người một cái, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, nàng đem Diệp Huyền đã hôn mê đưa vào trong Giới Ngục Tháp.

Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Diệp Huyền. Ánh mắt của Đường Diêm và Nam Phái Võ Sư lập tức tập trung vào nàng.

Tốc độ trưởng thành của Diệp Huyền quá nhanh!

Kỳ thật, nếu là Đường Diêm hắn, hắn cũng sợ!

- Tuổi của Diệp Huyền quá trẻ nhưng thực lực lại mạnh như thế. Tinh Chủ sợ nếu cứ để hắn tiếp tục trưởng thành thì tối đa mấy năm nữa, dù là đám già chúng ta cũng không làm gì được hắn. Mà khi đó, với tính tình của thằng nhóc này, hắn chắc chắn không bỏ qua cho Trật Tự Minh!

Sau khi Triệu Mục rời đi, Đường Diêm đột nhiên xuất hiện ở đây. Hắn nhìn thoáng qua Nam Phái Võ Sư, cười nói:

- Võ huynh, ngươi đều đắc tội Tinh Chủ và Sở Chân Nhân rồi!

Nam Phái Võ Sư khẽ đáp:

- Bọn họ thật sự làm quá mức!

Nói đến đây, Nam Phái Võ Sư nhìn về phía Đường Diêm:

- Ngươi chắc cũng biết, điều tên nhóc này nói khi trước cũng không có sai. Thần tộc mạnh hơn ta tưởng nhiều.

Đường Diêm nói:

- Tinh Chủ là sợ.

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

Triệu Mục nhìn thoáng qua Diệp Huyền, xoay người rời đi.

Giờ ông không thể rời khỏi Diệp Huyền và Mạc Tà. Vì nếu ông đi, hai thằng nhóc này đều có thể chết mất!

- Nha đầu, đi Đạp Thiên Phong lấy chút linh đan tới đây cho bọn họ, cứ nói ta bảo con tới!

Triệu Mục lâu lâu lại nhìn về phía Diệp Huyền, vẻ mặt không tốt! Lúc này, Nam Phái Võ Sư nói:

Trên một ngon núi lớn nào đó, Diệp Huyền và Mạc Tà nằm yên trên mặt đất. Nam Phái Võ Sư và Triệu Mục đứng trước mặt hai người.



Hai người Nam Phái Võ Sư:

“…”.

Một lát sau, Đường Diêm bỗng hỏi:

- Võ huynh, chẳng lẽ huynh không động tâm với bảo vật đó sao?

Nam Phái Võ Sư cười nói:

- Đường huynh, huynh dựa vào cái gì để tu luyện tới cảnh giới này?

Đường Diêm im lặng.

Nam Phái Võ Sư lại nói:

- Bảo vật gì đó đương nhiên cũng quan trọng nhưng nếu đem trọng tâm đặt hết vào đó thì đã hơi lẫn lộn đầu đuôi rồi.

Đường Diêm khẽ đáp:

- Tâm thái của Võ huynh… Ta thật không bằng.

Nam Phái Võ Sư xoay người nhìn về nơi xa, đáp:

- Đường Diêm huynh, thiết kỵ của Đường gia huynh đều tới đây sao?

Đường Diêm gật đầu:

- Đối mặt với Thần Quốc, chúng ta nào dám coi khinh? Không chỉ Đường tộc của ta, Trật Tự Minh, yêu tộc đều phái hết tinh nhuệ ra. Lúc này, nếu chúng ta thắng…

Nói đến đây, Đường Diêm không nói tiếp nữa.

Nam Phái Võ Sư đứng đó không xa, thở dài rồi cũng không nói gì.

Đường Diêm lại nói:

- Võ huynh, Diệp Huyền này là một nhân tố bất ổn… Nếu huynh không cho bọn họ một giải thích hợp lý e rằng không được!

Nam Phái Võ Sư đáp:

- Chuyện của hắn ta sẽ xử lý.

Đường Diêm gật đầu, không nói thêm mà xoay người rời đi.

Giới Ngục Tháp.

Diệp Huyền nằm trên mặt đất, Tiểu Linh Nhi đang đút linh quả cho hắn ăn.

Sau khi ăn mười mấy quả linh quả, sắc mặt vốn tái nhợt của Diệp Huyền dần đỡ hơn nhiều. Thấy vậy, vẻ mặt của Tiểu Linh Nhi trở nên vui vẻ. Nàng vội vàng đút hắn ăn thêm mấy quả nữa.

Cỡ nửa canh giờ sau, ý thức của Diệp Huyền khôi phục một chút, hắn chậm rãi mở mắt ra. Tiểu Linh Nhi nhanh chóng ngồi vào cạnh đầu Diệp Huyền, chớp chớp mắt, hỏi:

- Tỉnh?

Diệp Huyền hơi cười:

- Tỉnh! Đúng rồi, huynh đệ kia của ta đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận