Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1681: Thử thì sẽ biết

Phục Ách cười nói: “Tiểu hữu mắt nhìn khá lắm, đây quả thật là ác ma chi dực, có điều đây không phải là ác ma chi dực bình thường mà là của ác ma chi tổ của ta, đây là chí bảo của Ác Ma tộc ta. Có điều cánh này quá mạnh, người bình thường khó có thể chấp nhận. Nhưng nhục thân tiểu hữu đủ cường đại, hơn nữa trên người còn có một bộ giáp cực kỳ mạnh, bởi vậy tiểu hữu miễn cưỡng có thể sử dụng đôi cánh này.”

Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Ngươi tặng cho ta?”

Phục Ách cười nói: “Hồng phấn tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Hôm nay có duyên gặp tiểu hữu, bèn tặng cho tiểu hữu, coi như kết một mối thiện duyên!”

Nói xong hắn ta đưa ác ma chi dực tới trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo nhẹ nhàng nói: “Ngươi tự lựa chọn!”

Diệp Huyền tiếp nhận ác ma chi dực sau đó nhìn Phục Ách: “Kết mối thiện duyên!”

Mọi người: “...”

Thấy Diệp Huyền nhận lấy ác ma chi dực, khóe miệng Phục Ách nhất thời hơi nhếch lên.

Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi!”

Phục Ách cười nói: “Là ta đa tạ ngươi! Tiểu hữu, sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại nhau!”

Hắn ta là ác ma, thực lực vô cùng cường đại nhưng đứng trước nữ nhân trước mắt này, hắn ta biết mình không có chút phần thắng nào!

Diệp Huyền nhìn Phục Ách: “Tiền bối, đa tạ!”

Nói xong nàng nhìn Phục Ách, nhẹ giọng nói: “Xem ra, kiếp nạn của hắn ta nên kết thúc rồi.”

Tuy nhiên, Tiểu Đạo cũng không quay lại.

Hắn ta không biết Diệp Huyền, nhưng nếu Tiểu Đạo nói Diệp Huyền có thể phong ấn hắn ta, vậy hắn ta tin. Vì hắn ta biết nữ nhân trước mắt này không bao giờ nói dối.

Diệp Huyền chắp tay sau đó xoay người đi theo Tiểu Đạo.

Nghe vậy, Phục Ách cung kính hành lễ: “Đa tạ!”

Thánh Quân bên cạnh thấp giọng thở dài, hắn ta nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo cũng lắc đầu: “Ngay từ đầu ta đã cho Thánh tộc ngươi cơ hội, đáng tiếc Thánh tộc ngươi đã từ bỏ.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Nói xong, hắn ta biến mất tại chỗ, một lát sau bên trong Thánh tộc đột nhiên vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ cần nữ nhân này không ra tay, hắn ta sẽ không gặp nguy hiểm.

Xa xa phía chân trời, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tiểu Đạo cô nương, nếu ngươi mặc kệ, Thánh tộc ...”

Lúc này, Thánh Quân đột nhiên nói: “Tiểu Đạo cô nương...”

Phía sau, Phục Ách nhẹ giọng nói: “Nợ cũ nên trả rồi!”

Diệp Huyền gật đầu: “Hiểu rồi!”

Diệp Huyền gật đầu: “Biết! Thế nhưng lúc trước Thánh Quân làm việc là việc thiện.”

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Nếu vừa rồi ta đồng ý giúp Thánh tộc phong ấn hắn ta thì sẽ như thế nào?”

Diệp Huyền nói: “Ngươi nói một câu hẳn là có thể cứu được Thánh tộc.”

Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Thế đạo thật sự sắp thay đổi rồi!”

Tiểu Đạo cười nói: “Ta quản thế nào được? Giết Phục Ách sao?”

Diệp Huyền nhíu mày: “Còn có ác ma khác nữa sao?”

Tiểu Đạo khẽ cười nói: “Nếu như ta đoán không sai, một vài ác ma còn lại hẳn là cũng sắp xuất thế.”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo: “Nói thế nào?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Biết nhân quả là gì không?”

Tiểu Đạo khẽ cười nói: “Ngươi sẽ dính một ít nhân quả, những nhân quả này tương lai cũng không biết là tốt hay xấu.”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, hắn hiểu được.

Tiểu Đạo kêu hắn hỗ trợ thật ra không phải là để hắn xuất thủ mà là để hắn vì Thánh tộc gánh một phần nhân quả.

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: “Cho nên ta đã để hắn ta chết già. Nhưng Thánh tộc... Ta không thể quan tâm hết các thế hệ sau của hắn ta, phải không? Nếu là như vậy thật mệt mỏi!”

Tiểu Đạo cười nói: “Ngươi rất thông minh, biết lựa chọn cái có lợi cho mình.”

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Thứ nhất, ác ma không thù không oán với ta, vì sao ta phải đi phong ấn người ta? Thứ hai, ta có thể cảm nhận được mình đánh không lại hắn ta. Không có thực lực sẽ không đi xen vào việc của người khác, đây chính là lý do của ta. Hơn nữa, người ta còn tặng ta bảo vật!”

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên cười hỏi: “Vì sao ngươi không đồng ý tương trợ Thánh tộc?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Lúc trước có mười hai ác ma, có điều về sau chỉ còn lại có bốn vị. Thật ra Phục Ách còn không tính là lợi hại nhất!”

Diệp Huyền hỏi: “Đều là do ngươi phong ấn?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Ba ác ma khác không bị phong ấn!”

Diệp Huyền lại hỏi: “Vậy bọn họ ở đâu?”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Vấn đề này phải thu tiền!”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Ngươi chỉ không muốn nói mà thôi.”

Tiểu Đạo lắc đầu cười: “Nếu ngươi cho tiền, ta sẽ nói cho ngươi biết, thật đấy! Tuy nhiên, ngươi biết chuyện này cũng không có ý nghĩa gì... Cũng không đúng, hiện tại ngươi đã cùng một ác ma kết thiện duyên, ngày sau nói không chừng sẽ còn qua lại với ba ác ma còn lại.”

Diệp Huyền cười nói: “Xem duyên phận đi!”

Tiểu Đạo gật đầu.

Hai người nói xong đã đến tiệm cầm đồ Thiên Đạo, thấy Diệp Huyền và Tiểu Đạo, Trương Văn Tú lập tức đứng lên.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Trương Văn Tú, cười nói: “Nhớ ta sao?”

Mí mắt Trương Văn Tú hơi giật: “Mặt dày vô sỉ!”

Tiểu Đạo bên cạnh cười nói: “Hắn không phải mặt dày vô sỉ mà là không biết xấu hổ!”

Diệp Huyền: “...”

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Chuẩn bị một chút, ngày mai đưa ngươi đến một chỗ!”

Diệp Huyền hỏi: “Ở đâu?”

Tiểu Đạo cười nói: “Ta sẽ đưa ngươi đi trải sự đời!”

Trải sự đời?

Diệp Huyền còn muốn hỏi nhưng Tiểu Đạo đã đi tới quầy rồi nằm sấp ngủ say.

Thực sự đã chìm vào giấc ngủ rồi!

Diệp Huyền không đi quấy nhiễu nàng nữa, hắn tới bên cạnh sau đó lòng bàn tay mở ra, ác ma chi dực xuất hiện trên bàn.

Hắn đánh giá ác ma chi dực một cái sau đó nhẹ giọng nói: “Thứ này có ích lợi gì đây?”

Lúc này, tầng thư chín đột nhiên nói: “Thử xem là biết ngay thôi mà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận