Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1581: Chỉ vì xiên kẹo hồ lô

Hồng y nữ tử lại nói: “Năm ấy sư tôn của ngươi phong ấn ta, bây giờ ngươi lại tới giải trừ phong ấn, sau đó ta giết ngươi. Ngươi nói xem, đây có phải nhân quả báo ứng không?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta cho rằng oan có đầu nợ có chủ, hắn ta phong ấn ngươi thì ngươi phải đi tìm hắn ta chứ! Ngươi tìm ta làm gì chứ?”

Hồng y nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Ta không đánh lại được hắn ta!”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: “Thế nên người bèn đi tìm ta?”

Hồng y nữ tử gật đầu: “Giết ngươi cũng có thể khiến ta nguôi giận mà!”

Diệp Huyền hiểu rồi.

Má nó, nữ nhân này là một kẻ thích bắt nạt kẻ yếu!

Diệp Huyền nói thầm: “Tiền bối, ngươi thực sự không định ra ngoài hay sao? Ta sắp chết rồi đây này!”

Đúng lúc ấy, hồng y nữ tử bỗng nhiên nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không giết ngươi đâu, ta sẽ nhốt ngươi ở bên trong cây, để ngươi mất đi tự do mãi mãi, để ngươi nếm thử nỗi đau khổ mà những năm này ta đã phải trải qua!”

Hồng y nữ tử nhìn chằm chằm tiểu nữ hài ấy: “Thiên Mạch giả, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, tốt nhất ngươi đừng nên nhúng tay vào!”

Không thể không nói, lần này thì là do hắn ngu.

Là tiểu nữ hài cầm thanh kiếm gỉ!

Tầng thứ chín nói: “Ngươi thả nàng ta ra đó thôi.”

Dứt lời, nàng bỗng biến mất.

Một lát sau, tầng thứ chín nói: “Đại ca, ta gọi ngươi là đại ca ruột luôn đấy. Ngươi có thể tìm một đối thủ nào yếu hơn một chút không? Ta thực sự muốn ra ngoài lắm nhưng mà ngươi hỏi bản thân ngươi xem, con mẹ nó chứ, hiện giờ kẻ địch mà ngươi chọn toàn những người như thế nào? Tiểu nữ hài cầm thanh kiếm gỉ trước đó thì thôi ta không nói! Giờ lại có thêm một nữ nhân không biết đã sống được bao nhiêu vạn năm. Đại ca à, sao ngươi thích đâm đầu vào chỗ chết thế? Ngươi không thể tìm một nữ nhân nhỏ tuổi một chút hay sao?”

Tiểu nữ hài liếc nhìn hồng y nữ tử, tay trái siết chặt lấy thanh kiếm.

Vẻ mặt Diệp Huyền đông cứng lại.

Diệp Huyền bất lực: “Thì ta cũng có muốn đâu! Ngươi nhìn đi, ta không hề chủ động chọc tới nàng ta!”

Nói đoạn, nàng bèn chuẩn bị ra tay. Đúng lúc ấy, sắc mặt hồng y nữ tử bỗng thay đổi. Nàng quay phắt người lại, ở phía không xa có một tiểu nữ hài xuất hiện.

Ở phía xa xa, tiểu nữ hài đột nhiên nhảy lên, nàng vung thanh kiếm trong tay xuống. Kiếm của nàng không có kiếm khí hay kiếm quang gì cả, chỉ đơn giả là động tác bổ kiếm xuống. Thế nhưng Diệp Huyền lại cảm nhận được một luồng sức mạnh toát ra từ thanh kiếm đó.

Hắn đi lừa người ta bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bị người khác lừa!

Khoảnh khắc ấy, hắn biết rằng dù mình có thể chất đặc biệt cũng không thể đỡ được một kiếm này của nàng.

Hồng y nữ tử nhếch miệng tỏ vẻ trào phúng: “Mặc dù là Thiên Mạch giả nhưng ngươi lại có vấn đề về linh trí, đúng là đáng thương. Cũng phải thôi, ngươi sống như vậy cũng khổ, chi bằng để ta giải thoát cho ngươi.”

Diệp Huyền vội nói: “Cẩn thận!”

Vụt!

Người đó chính là hồng y nữ tử!

Răng rắc!

Uỳnh!

Đúng lúc đó, tiểu nữ hài bỗng giơ kiếm đâm vào lồng ngực mình.

Khoảnh khắc kiếm của tiểu nữ hài hạ xuống…

Hồng y nữ tử nhìn chằm chằm tiểu nữ hài, gằn giọng nói: “Thiên Mạch giả, chỉ vì xiên kẹo hồ lô hắn cho ngươi mà ngươi muốn bảo vệ hắn ư?”

Ở phía xa xa, hồng y nữ tử khom người, lùi về phía sau mấy chục trượng. Sau khi dừng lại, lồng ngực nàng có một vết kiếm chém rất sâu. Hồng y nữ tử nhếch miệng, có máu tươi tràn ra khỏi miệng nàng.

Ầm!

Một bóng người lùi mạnh về phía sau!

Bỗng nhiên, có gì đó trong không gian nơi mà hồng y nữ tử ở vỡ tan. Nàng lập tức lùi về phía sau cả trăm trượng. Mà lúc này, ở trước mặt nàng có một khe nứt dài cả trăm trượng, bên trong khe nứt đó đang tản ra những luồng khí âm u vô cùng.

Hồng y nữ tử nhìn chằm chằm tiểu nữ hài, nàng bỗng siết chặt tay phải rồi chĩa về phía tiểu nữ hài: “Gian Diệt!”

Ngay sau đó, không gian xung quanh tiểu nữ hài đột nhiên trở nên hư ảo như thể sắp sửa biến mất.

Trong lúc hồng y nữ tử lùi lại, tiểu nữ hài ở phía xa bỗng bổ tiếp một kiếm về phía trước.

Mà lúc này, tiểu nữ hài phía không xa đột nhiên quét ngang kiếm.

Nàng vừa dứt lời thì không gian gần đó lập tức nứt vỡ, cả cơ thể nàng cũng vậy.

Nhát kiếm đó của nàng khiến không gian phía trước vỡ nát. Đôi đồng tử của hồng y nữ tử co lại, nàng ta lập tức mở hai tay ra: “Thiên Hữu!”

Tiểu nữ hài nhìn hồng y nữ tử, nàng bỗng giơ kiếm nhắm vào cổ họng mình. Thấy vậy, sắc mặt hồng y nữ tử lập tức biến đổi, nàng ta quát: “Thiên Mạch giả, ngươi cứ đợi đó cho ta, đợi sau khi hồi phục ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”

Nói đoạn, nàng đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Huyền, nói: “Cả ngươi nữa! Nhân loại đáng chết, ta cho ngươi hay, không ai giữ được cái mạng của ngươi đâu!”

Diệp Huyền sốt sắng, nói: “Nữ nhân đáng chết kia, ta mà biết cách nạp điện thì giờ đã gọi người chém chết ngươi rồi!”

Hồng y nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền và tiểu nữ hài bằng ánh mắt ác độc, sau đó quay người biến mất nơi chân trời.

Thấy nữ nhân này rời đi, Diệp Huyền bèn thở phào một hơi. Nếu như để một mình hắn đấu với nữ tử này thì hắn thực sự không đánh lại nàng.

Lúc này, tiểu nữ hài đi tới trước mặt Diệp Huyền. Nàng vung nhẹ thanh kiếm gỉ của mình, luồng sức mạnh thần bí trên người Diệp Huyền lập tức biến mất.

Diệp Huyền nhìn tiểu nữ hài, hỏi: “Không sao chứ?”

Tiểu nữ hài liếc nhìn hắn rồi quay người rời đi.

Diệp Huyền vội vàng đi theo nàng.

Khi trở lại Đại Đạo thôn, sắc trời đã nhá nhem tối.

Trong thôn, tiểu nữ hài ngồi trên mặt đất, nàng khẽ liếm xiên kẹo hồ lô.

Diệp Huyền đi tới trước mặt tiểu nữ hài, liếc nhìn phía trước ngực nàng, nơi đó có một mảng đỏ của máu.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trầm xuống.

Hắn biết, ban nãy khi tiểu nữ hài đả thương hồng y nữ tử, nàng đã dùng cách chém kiếm vào lồng ngực mình. Mặc dù đường kiếm đó đả thương hồng y nữ tử, thế nhưng rất rõ ràng nó cũng đả thương nàng!

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn chỉ vào ngực tiểu nữ hài và hỏi: “Đau không?”

Tiểu nữ hài nhìn hắn mà không đáp lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận