Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1371: Ba cường giả đến từ Ngũ Duy

Vùn vụt! Vùn vụt!

Bốn cái đầu nhuốm đầy máu tươi bay ra. Diệp Huyền vươn tay trái sang bên phải, sau đó hắn siết chặt bàn tay, nắm chặt Thiên Tru kiếm dính một mảng máu tươi!

Diệp Huyền liếc nhìn quả cầu máu trước mắt. Hắn phất tay phải, cả người lẫn quả cầu máu đều biến mất.

Hắn vừa biến mất thì một vị lão giả bỗng nhiên xuất hiện. Phía bên trái trên ngực lão giả có khắc một chữ “Duy” nho nhỏ.

Hắn ta chính là cường giả của Vạn Duy học phủ!

Lão giả liếc nhìn bốn cỗ thi thể trên mặt đất, sau đó hắn ta lại nhìn về phía bên phải của tế đàn. Ở nơi đó có một quả cầu thủy tinh, lão giả khẽ ngoắc tay, quả cầu thủy tinh ấy lập tức hóa thành một màn nước trước mặt lão giả, trong màn nước ấy có một khung cảnh xuất hiện.

Trong khung cảnh ấy có một vị kiếm tu bay vụt qua, sau đó có bốn cái đầu rơi xuống đất!

Mà vị kiếm tu ấy chính là Diệp Huyền!

Giờ Liên Thiển mới nhớ ra huyết mạch của Diệp Huyền vô cùng kinh khủng. Nếu như hắn hấp thụ thứ đồ này nữa thì liệu có khắc chế được không?

Liên Thiển nói: “Lúc nào nguy cấp thì dùng!”

Ở một nơi nào đó, Diệp Huyền đang ngồi khoanh chân, hai mắt hắn nhắm chặt. Trước mặt hắn là một quả cầu màu máu đang lơ lửng.

Diệp Huyền cũng không dám hấp thụ quả cầu máu. Mặc dù thứ đồ này rất tốt, thế nhưng huyết mạch của hắn sẽ không thể khống chế nếu hấp thụ nó!

Lão giả liếc mắt nhìn khắp bốn phía xung quanh: “Ngươi cũng to gan thật đấy!”

Liên Thiển nói: “Ngươi phải nghĩ cách đi thôi, bằng không hai tháng sau phong ấn sẽ bị phá. Tới khi ấy, Tứ Duy vũ trụ nguy hiểm vô cùng. Ngươi phải hiểu một điều rằng con người luôn có bản tính tham lam, hiện giờ trong mắt mấy cường giả Ngũ Duy vũ trụ, Tứ Duy vũ trụ này được xem là gì chứ? Chẳng khác gì một miếng thịt béo bở! Cá lớn nuốt cá bé là quy tắc ở mỗi một thế giới, mà hiện giờ Tứ Duy vũ trụ chính là cá bé!”

Lão giả trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Thông báo cho mọi người, hắn đã tới rồi.”

Diệp Huyền cười khổ: “Ta không muốn có lúc nguy cấp đâu!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

“Vâng!” Phía sau lão giả bỗng có một giọng nói vang lên.

Chắc chắn là không!

Liên Thiển lại bảo: “Có rất nhiều ngươi sẽ không tới để cướp cái tháp của ngươi, bởi lẽ bọn họ tự hiểu rằng chỉ mấy người đại lão mới có thể tranh giành chiếc tháp này. Vì thế, mục tiêu của bọn họ đặt ở Tứ Duy vũ trụ. Nói một cách đơn giản hơn thì là: Cướp bóc! Nô dịch!”

Lúc này, giọng nói của Liên Thiển vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Thứ này có tên là Phá Giới cầu, bên trong nó có chứa rất nhiều huyết khí và lệ khí, tà khí cực nặng, ngươi có thể hấp thụ nó để khiến huyết mạch của ngươi mạnh hơn… À không được, ngươi không thể hấp thụ nó.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ban đầu ta còn tưởng Ngũ Duy vũ trụ và Tứ Duy vũ trụ khác nhau chứ!”

Nói đoạn, Diệp Huyền bèn cất Phá Giới cầu đi.

Diệp Huyền trầm mặc.

Liên Thiển đáp: “Ngươi muốn tìm hiểu Diệp Linh chứ gì!”

Liên Thiển nói: “Không phải, có thể nói đây là biên giới giữa Tứ Duy vũ trụ và Ngũ Duy vũ trụ. Sau khi ngươi vượt qua biên giới này, ngươi mới thực sự bước chân tới Ngũ Duy vũ trụ. Sao nào, ngươi muốn tới Ngũ Duy vũ trụ?”

Liên Thiển nói: “Thực lực của ngươi không hề yếu nhưng ngươi vẫn chưa mạnh đến mức có thể tung hoành ngang dọc ở Ngũ Duy vũ trụ! Ngươi đừng coi thường thế giới này dù chỉ một chút! Ở đó có nhiều người có thể giết ngươi lắm!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Nói đoạn, hắn bèn quay đầu nhìn về phía xa xa: “Người tới rồi!”

Liên Thiển nói: “Thế giới nào cũng giống nhau cả thôi. Có một vài nền văn mình vô cùng lớn mạnh. Sở dĩ bọn họ lớn mạnh như vậy không chỉ bởi bọn họ sở hữu thực lực kinh người mà có thể còn bởi bọn họ tàn nhẫn hơn những chủng tộc khác! Ở bất cứ nơi đâu cũng có quy tắc ‘kẻ thích ứng được sẽ tồn tại, kẻ yếu sẽ bị đào thải’.”

Trường kiếm nam tử kia lắc đầu: “A Đại, không được coi thường bất cứ ai!”

Bên cạnh nam tử mang trường kiếm đó là một nam tử mặc hoa bào, hắn ta mỉm cười: “Một kiếm tu đến từ một thế giới thấp hơn mà thôi, có mạnh nữa thì cũng chẳng làm ăn được gì đâu!”

Ở phía xa, có hai nam tử và một nữ tử bay đến. Rất nhanh sau đó, ba người bọ đã dừng lại ở một chỗ cách Diệp Huyền không xa. Người dẫn đầu là một nam tử mang trường kiếm, nam tử đó liếc nhìn xuống phía dưới, nói: “Nghe nói Diệp Huyền là một thiên tài kiếm đạo, trình độ kiếm đạo của hắn vô cùng cao thâm, không biết là thật hay là giả!”

Nói đoạn, hắn liếc mắt nhìn khắp xung quanh: “Đây là Ngũ Duy à?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Liên Thiển lại hỏi: “Hiện giờ ngươi có dự định gì không?”

Diệp Huyền khẽ nói: “Giết người!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không muốn đi tới đó, ta chỉ muốn tìm hiểu về nó mà thôi!”

Diệp Huyền nói: “Với thực lực hiện giờ của ta thì không thể à?”

Liên Thiển trầm giọng nói: “Nàng ở Tu La Địa Ngục. Hiện giờ đó không phải nơi mà ngươi có thể tới đâu!”

Diệp Huyền gật đầu.

Nam tử tên A Đại kia mỉm cười: “Trường Phong, ta không hề coi thường bọn họ, ta biết hiện giờ người ở Tứ Duy vũ trụ vẫn còn đang theo đuổi cái được gọi là ‘đạo’. Đến ‘đạo’ là gì bọn họ còn chẳng biết cơ mà!”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn xuống Tứ Duy vũ trụ: “Nền văn minh hiện giờ của bọn họ lạc hậu hơn chúng ta rất nhiều. Không bàn đến những cái khác, chỉ riêng ba người chúng ta xuống đó thôi cũng đủ để quét sạch cái Tứ Duy vũ trụ này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận