Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 587: Chờ Đợi

Thời khắc này, hai mắt lão giả mở thật to, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, rất nhanh, hắn bước nhanh đến phía thanh kiếm kia.

Mà lúc này, Diệp Huyền thu hồi kiếm.

Chung quanh lập tức khôi phục bình tĩnh!

Lão giả đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cười nói:

- Tiền bối, từ nét mặt của ngài mà xem, hẳn là đã khiến ngươi cảm thấy kinh diễm!

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Đó là vật gì?

Diệp Huyền yên lặng, lão đầu này thật sự không đơn giản a!

Nghe vậy, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Tốt, là lão phu nói! Không ngờ tới ở chỗ này, còn có thể gặp được thần vật như thế.

Lão giả trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu:

Diệp Huyền sầm mặt lại, lão đầu này sẽ không chơi xấu a?

Diệp Huyền cười nói:

- Khi nào tiền bối có thể chế tạo vỏ kiếm cho ta?

- Kiếm này cũng không phải là tuyệt thế thần binh gì, mà là chủ nhân của kiếm này cực cường, giao phó cho nó sinh mệnh mới. Đơn giản mà nói, kiếm hết sức bình thường, nhưng người không bình thường, bởi vậy, kiếm mới có thể bất phàm!

- Kiếm của ta!

Lúc này, lão giả lại nói:

- Yên tâm, lão phu sẽ không chơi xấu.

- Ngươi chẳng qua chỉ là một Kiếm Tiên, còn không có năng lực giao phó sinh mệnh mới cho kiếm như vậy.

Diệp Huyền cười hắc hắc:

Lão giả yên lặng.

Dường như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, lão giả cười lạnh:

Lão giả đi đến một bên, hắn nằm trên một tấm giường trúc, lãnh đạm nói:

Nói xong, Diệp Huyền đi theo lão giả về tới tiệm rèn.

- Ngụy thánh giai!

Lão giả lãnh đạm nói:

Lão giả lạnh lùng nói:

- Tiền bối làm nhân vật bực này, làm sao lại chơi xấu a? Đối với tiền bối, vãn bối là một trăm vạn phần yên tâm!

- Tiền bối, kiếm này hết sức rác rưởi sao?

Vẻ mặt Diệp Huyền tối đen:

- Ý tứ chính là kiếm này của ngươi hết sức rác rưởi, hiểu không?

- Đi theo ta!

- Ngụy thánh giai?

Diệp Huyền sửng sốt:

- Có ý tứ gì?

Sau khi tiến vào tiệm rèn, một mùi nấm mốc âm lãnh lập tức đập vào mặt, cực kỳ khó ngửi!

Lão giả khẽ vẫy tay phải, Ám Thương kiếm bay đến trong tay hắn, hắn nhìn thoáng qua kiếm trong tay:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra chuôi Ám Thương kiếm thánh giai này!

- Cho ta xem kiếm của ngươi một chút, ta cần phải đo kiếm rèn vỏ cho ngươi.

Lão giả cười lạnh:

- Kỹ nghệ rèn đúc kiếm này cũng xem như hợp cách, thế nhưng tài liệu rèn kiếm lại vô cùng rác rưởi, nếu không phải kiếm linh này có chút đặc thù, ngay cả ngụy thánh giai, kiếm này cũng không bằng.

Nói xong, hắn vứt kiếm xuống trước mặt Diệp Huyền:

- Kiếm này không được, đổi một thanh khác!

Diệp Huyền cười khổ:

- Không có!

Nói đến đây, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn cười hắc hắc:

- Tiền bối, nếu không, ngài trực tiếp chế tạo một thanh kiếm cho ta đi, kiếm và vỏ kiếm đồng thời chế tạo, hoàn mỹ biết bao nhiêu a!

- Ngươi nghĩ hay lắm!

Diệp Huyền yên lặng.

- Chính là chế tạo một thanh giả, một thanh ngươi có thể dùng, thế nào?

Lão giả trầm giọng nói:

- Mô phỏng? Có ý tứ gì?

Diệp Huyền sửng sốt:

- Nếu như ngươi nguyện ý, có thể cho ta mượn kiếm này, ta mô phỏng cho ngươi một thanh, thế nào?

Lão giả lãnh đạm nói:

- Ngươi chắc chắn chứ? Phải biết, ngươi chỉ có một cơ hội lần này, nếu có kiếm tốt, sẽ có vỏ kiếm tốt hơn.

Diệp Huyền cười khổ:

- Tiền bối, ta cũng muốn, thế nhưng ta không có kiếm khác! Tạm thời cứ thanh này trước đi!

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Chuôi kiếm trước đó đâu?

Diệp Huyền giang tay ra:

- Quá lợi hại, tạm thời không cầm được!

Lão giả trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Kiếm này là kiếm tốt nhất của ta, cứ làm vỏ kiếm cho chuôi kiếm này đi!

Nói xong, hắn dương dương kiếm trong tay:

- Vỏ kiếm thì vỏ kiếm vậy!

Diệp Huyền có chút bất đắc dĩ:

- Lão phu chỉ làm vỏ kiếm cho ngươi.

Lão giả trừng mắt liếc Diệp Huyền:

Lão giả lãnh đạm nói:

- Nếu ngươi không yên lòng, cũng không có chuyện gì.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Cũng không phải không yên lòng gì, có điều tiền bối cũng biết, ta còn không thể khống chế kiếm này, phóng xuất nó, sẽ gây ra chấn động rất lớn.

Lão giả trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Theo ta đi một chỗ!

Nói xong, hắn đứng dậy đi đến phía bên ngoài.

Diệp Huyền vội vàng đi theo.

Diệp Huyền đi theo lão giả tới một chỗ cửa vào dưới mặt đất, hắn theo sau lão giả một đường đi xuống dưới, lần này, đi ước chừng gần hai canh giờ!

Lúc đi tới một cửa ra, trước mắt rộng mở trong sáng, ngoài trăm trượng trước mặt hắn, có một tòa phế tích hoang phế.

Lão giả dẫn theo Diệp Huyền đi tới phía trên mảnh phế tích kia, chỉ chốc lát, lão giả ngừng lại, trước mặt hắn, có một cái lò to lớn, bên trong lò, là dung nham!

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía lão giả:

- Đây là?

Lão giả lãnh đạm nói:

- Tòa thiết lô này kết nối với địa tâm dưới lòng đất, trong đó ẩn chứa lực lượng địa mạch và lực lượng dung nham cực lớn!

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Kiếm!

Diệp Huyền vung lên tay phải, thanh kiếm trên đỉnh tháp lập tức xuất hiện trước mặt hắn, một chớp mắt khi chuôi kiếm này xuất hiện, mặt đất chung quanh bắt đầu rung động kịch liệt!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lão giả lập tức trở nên ngưng trọng:

- Oai của kiếm này vượt xa mảnh thế giới này... Chủ nhân phải mạnh mẽ đến bực nào?

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Tiểu tử ngươi cũng có lai lịch không đơn giản a!

Diệp Huyền ngượng ngập cười cười:

- Không có, ta cũng không có chỗ dựa gì, thật!

Lão giả cười lạnh:

- Yên tâm, lão phu cũng không có ý đồ gì với ngươi!

Nói xong, hắn vung lên tay phải, trong chốc lát, một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện ở bốn phía, thời khắc này, Diệp Huyền cảm giác được không gian bốn phía dường như đang được tăng cường.

Lão giả không hề để ý đến Diệp Huyền, hắn vung lên tay phải lần nữa, ở bên phải hắn, xuất hiện một đống lớn đồ vật, những vật này có hình thù kỳ lạ quái dị, xem xét ra cũng không phải phàm phẩm!

Rất nhanh, dường như phát hiện vật gì, Diệp Huyền vội hỏi:

- Tiền bối, những thứ này có phải là tài liệu đúc kiếm?

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Nói nhảm! Để ngươi chuẩn bị tài liệu, ngươi có hay không?

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức mừng rỡ như điên, hiện tại hắn đột nhiên phát hiện, lão đầu này vẫn là rất tốt đó a!

Lão giả không để ý tới Diệp Huyền, hắn quay đầu nhìn về phía thanh kiếm của Diệp Huyền, nhìn chuôi kiếm này, trong mắt hắn hiện lên vẻ hưng phấn.

Diệp Huyền cũng có chút hưng phấn, chuôi kiếm trên đỉnh tháp này, tạm thời hắn vẫn không thể dùng, đây là sự tình trước giờ hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối! Mà nếu có một chuôi kiếm mô phỏng, đối với hắn mà nói, là một chuyện tốt không thể nghi ngờ, bởi vì vừa vặn có thể quá độ một thoáng!

Lão giả đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Thu kiếm lại, lúc ta cần phải lấy ra lại!

Nghe vậy, Diệp Huyền làm theo, thu kiếm vào, mà lão giả lại nhẹ nhàng nhấc lên tay phải, rất nhanh, toàn bộ những bảo vật ở bên phải hắn bay lên, tiếp theo, từng món từng món bay vào trong thiết lô kia, đồng thời, hắn lấy ra một viên lệnh bài, hắn mặc niệm một thoáng, rất nhanh, tòa thiết lô khổng lồ kia bắt đầu rung động.

Mà bên trong thiết lô, những dung nham kia cũng bắt đầu chuyển động, chỉ chốc lát, vô số năng lượng thần bí đột nhiên bắt đầu tụ tập trong thiết lô.

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Trông coi!

Nói xong, hắn thả người nhảy lên, trực tiếp bay vào bên trong thiết lô.

Bên ngoà thiết lô, Diệp Huyền có chút hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, kiếm do lão đầu này chế tạo, chắc chắn kém nhất cũng là thánh giai!

Hơn nữa, còn có vỏ kiếm!

Đến lúc đó, hắn hợp nhất hai loại kiếm kỹ, khi đó, toàn thể thực lực của hắn sẽ tăng lên không chỉ một điểm!

Chờ!

Bây giờ hắn chỉ có thể chờ đợi!

Cứ như vậy, từng ngày đi qua, đến ngày thứ ba, bên trong thiết lô vẫn không có nửa điểm động tĩnh.

Diệp Huyền nhiều lần muốn đi vào dòm ngó, nhưng cuối cùng vẫn không đi, bởi vì hắn biết, nếu bị người cắt ngang ngay thời khắc mấu chốt, rất có thể sẽ phí công nhọc sức!

Tiếp tục chờ!

Cứ như vậy, đến ngày thứ năm, lò bắt đầu khẽ run lên, Diệp Huyền vội vàng đứng dậy!

Đây là muốn xong sao?

Mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quay người, trước mặt hắn không xa, một tên nam tử thanh niên và một lão giả đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận