Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1393: Tự tàn sát lẫn nhau

Diệp Huyền trầm mặc.

Không thể không nói, tiên tri nói cũng có lí. Có một vài thứ càng dễ có được thì người ta càng không biết trân trọng!

Liên Thiển lại bảo: “Sau chủ nhân, người sáng lập Phù Văn tông cũng miễn cưỡng chế tạo được thất sắc phù văn. Có điều tới nay đối phương e là đã không còn trên thế gian này rồi. Ta nghĩ, Ngũ Duy vũ trụ chắc cũng không còn ai có thể chế tạo thất sắc phù văn nữa đâu.”

Diệp Huyền nói: “Liên Thiển cô nương, thế tiên tri tiền bối có để lại bảo vật gì ở thế giới này không?”

Liên Thiển nói: “Vạn Duy thư phòng, đó là bảo vật mà chủ nhân đã để lại. Có điều, ngươi không được đến đó, bởi vì nó nằm trong Vạn Duy học phủ. Nếu ngươi mà đến đó thì chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới!”

Diệp Huyền cười khổ.

Lúc này, Liên Thiển lại bảo: “Vẫn còn một nơi nữa, đến khi ấy người có thể đến đó lấy may!”

Diệp Huyền đang tính nói gì đó thì đúng lúc ấy, bầu trời bỗng xuất hiện một lá chanh sắc phù lục. Trong lá chanh sắc phù lục này có rất nhiều đường hỏa long đang trút xuống. Ở phía dưới, sắc mặt Nguyên Mộc Thương tái mét. Hắn ta mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một lá tử sắc phù lục. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Nguyên Mộc Thương đột nhiên xuất hiện một cái khiên cực lớn. Mà đúng lúc đó, những đường hỏa long kia cũng đang ập thẳng tới cái khiên đó.

Nguyên Mộc Thương bật ra phía sau.

Lão giả lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn! Đưa vật đó đi, đừng về Tề gia, cứ tới Phù Văn tông!”

Đúng lúc đó, tấm khiên bên dưới vỡ tan tành, một đường hỏa long trực tiếp đánh lên người Nguyên Mộc Thương.

Tề Võ trầm giọng nói: “Tộc thúc, nếu đã trở mặt với Vạn Duy học viện thì hà cớ gì không giết hắn ta luôn?”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn. Trên không trung, có một lão giả đứng đó, trước ngực hắn ta có khắc một chữ “Phù” nho nhỏ.

Tề Võ do dự trong chốc lát rồi gật đầu: “Được!”

Rầm rầm rầm!

Tề Võ không hiểu: “Tại sao?”

Rất rõ ràng, hắn ta là người của Phù Văn tông.

Cái khiên bắt đầu rung chuyển kịch liệt. Rất nhanh sau đó, trên khiên xuất hiện rất nhiều vết nứt. Rất rõ ràng, nó đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi!

Trên không trung, lão giả nhìn Tề Võ ở phía dưới và nói: “Đi!”

Ở phía không xa, Nguyên Mộc Thương nhìn lão giả trên không trung: “Tề Phù, xem ra Tề gia các ngươi định đối đầu với Vạn Duy thư viện chúng ta rồi.”

Uỳnh!

Nói đoạn, hắn ta cười gằn: “Tề gia các ngươi thực sự muốn biến mất khỏi thế giới này đúng không!”

Lão giả nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi muốn hại chết Tề gia sao? Vật này không phải thứ mà Tề gia có thể sở hữu được, đưa nó tới Phù Văn tông đi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người và biến mất ở phía chân trời.

Đúng lúc ấy, một đường kiếm quang đột nhiên bay ra từ không gian mà Nguyên Mộc Thương đang ở. Nguyên Mộc Thương tái mặt, đang định di chuyển thì đúng lúc ấy, một luồng sức mạnh thần bí bất chợt xuất hiện xung quanh hắn ta. Không chỉ có vậy, một chữ “Tù” màu đỏ đã hiện ra ngay trên đỉnh đầu hắn ta. Nguyên Mộc Thương bị hai luồng sức mạnh trấn áp, cũng bởi thế mà kiếm của Diệp Huyền có thể trực tiếp nhắm thẳng tới cổ họng của hắn ta.

Sắc mặt Nguyên Mộc Thương khó coi vô cùng!

Sau khi hấp thụ linh hồn của Nguyên Mộc Thương, Trấn Hồn kiếm rung lên. Một luồng sức mạnh lập tức cuộn trào khắp xung quanh.

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền phất tay phải, nạp giới của Nguyên Mộc Thương bèn bay đến tay hắn. Hắn nhìn nơi mà Nguyên Mộc Thương biến mất rồi trầm mặc.

Tề Phù chẳng tỏ vẻ gì cả, hắn ta nói: “Ngươi tưởng lão phu sợ sao? Vạn Duy thư viện của ngươi muốn thì cứ việc tới Phù Văn tông!”

Liên Thiển trầm mặc trong chốc lát, sau đó nàng nói: “Ngươi âm hiểm quá.”

Diệp Huyền bỗng bảo: “Liên Thiển cô nương, ngươi sai rồi. Không phải ta giết hắn ta mà là Tề Phù đã giết hắn ta.

Lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: “Không ngờ ngươi lại có thể giết hắn ta. Mặc dù cơ thể của hắn ta bị thương nhưng mà…”

Phù Văn tông!

Diệp Huyền nhìn Trấn Hồn kiếm, thanh kiếm này càng ngày càng mạnh rồi!

Trấn Hồn kiếm khác với Thiên Tru kiếm. Có thể nói, Diệp Huyền đã “bón” từng chút từng chút một cho Trấn Hồn kiếm! Đến hiện tại, sức mạnh của nó không hề thua kém Thiên Tru kiếm!

Đương nhiên, đây chỉ là về phương diện linh hồn. Nếu xét về mặt vật lí thì Thiên Tru kiếm vẫn là số một!

Hình như hắn ta đã nghĩ ra điều gì đó, bèn liếc nhìn khắp xung quanh: “Diệp Huyền, ta biết ngươi đang âm thầm theo dõi, lão phu nói cho ngươi hay…”

Trấn Hồn kiếm!

Đầu của Nguyên Mộc Thương lập tức lìa khỏi cổ. Có điều, linh hồn của hắn ta lại không bị giết. Thế nhưng khi linh hồn của hắn ta vừa mới xuất hiện thì một thanh kiếm khác đã nhắm thẳng tới đỉnh đầu của hắn ta. Ngay sau đó, linh hồn của hắn ta đã bị thanh kiếm ấy hấp thụ!

Vụt!

Trước kia, Tề Phù thực ra có thể giết Nguyên Mộc Thương.

Có điều hắn ta không muốn giết mà thôi!

Diệp Huyền biết, Tề Phù không muốn quá tuyệt tình trong chuyện này! Phải biết rằng nếu như Nguyên Mộc Thương bị giết có nghĩa là Tề gia và Vạn Duy thư viện sẽ trở mặt ngay!

Thế nên Tề Phù mới không giết Nguyên Mộc Thương!

Còn sở dĩ Diệp Huyền ra tay là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Vạn Duy học viện là kẻ thù của hắn. Thứ hai, hắn muốn Ngũ Duy vũ trụ loạn hơn một chút!

Nếu không loạn thì mấy người này sẽ liên thủ với nhau để đối phó hắn mất!

Mà hiện giờ điều hắn cần phải làm chính là khiến những thế lực này tự tranh đấu tự tàn sát lẫn nhau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận