Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1782: Ta thích nơi này

Tiểu Đạo lại nói: "Ngươi chỉ cần hiểu một điều, đó chính là sự hiểu biết của hắn ta về thế giới và vũ trụ này đã vượt qua tất cả mọi người trên thế gian! Sự cường đại của hắn ta chính là ở điểm này.”

Nói xong, nàng nhìn về phía hắn: "Ngươi cảm thấy ta lợi hại không?"

Diệp Huyền vội vàng gật đầu: "Ngươi lợi hại, ngươi lợi hại!"

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Nhưng ta cảm thấy hắn ta lợi hại."

Nghe vậy, Diệp Huyền liền hiểu ra.

Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Lần này tới làm gì?"

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, sau đó nói: "Tiểu Đạo cô nương, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút về Hư Vô Duy Độ."

Nghe vậy, Tiểu Đạo khẽ nhíu mày: "Diệp Huyền, có phải ngươi ảo tưởng quá không còn nhận ra chính mình nữa rồi không?"

Tiểu Đạo im lặng.

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rất nguy hiểm sao?"

Tiểu Đạo lạnh lùng nói: "Ngươi từ chỗ đó đi ra, chẳng lẽ không biết nơi đó nguy hiểm sao?"

Tiểu Đạo lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: "Tự mình đưa ra quyết định đi!"

Tiểu Đạo nhìn về phía bụng của Diệp Huyền: "Ngươi bảo hắn đên Hư Vô Duy Độ?"

Tiểu Đạo cười nói: "Chắc chắn sẽ là nơi nguy hiểm nhất mà ngươi từng gặp phải."

Diệp Huyền vội vàng nói: "Là tầng thứ chín bảo ta đi mà!"

Tiểu Đạo gật đầu: "Rất nguy hiểm!"

Tầng thứ chín trầm mặc một lát, nói: "Hắn đã đạt tới Nhân Quả cảnh đỉnh phong, muốn đạt tới Luân Hồi cảnh, nếu như không mượn được Phần Mộ và Luân Hồi Tỉnh thì đúng ra phải cần ít nhất khoảng mấy chục năm nữa!"

Tầng thứ chín đột nhiên nói: "Đậu má... Sao ngươi lại như vậy..."

Tầng thứ chín lại nói: "Tiểu Đạo cô nương, ta cảm thấy có thể để cho hắn đi thử xem sao."

Tiểu Đạo lắc đầu, không nói gì nữa.

Tầng thứ chín nói: "Nếu là người khác đi vào chắc chắn sẽ chết là điều không thể nghi ngờ, nhưng hắn thì không giống như vậy."

Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy hơi sợ hãi, vội vàng hỏi: "Tiểu Đạo cô nương hãy nói nhiều thêm một chút đi!"

Diệp Huyền lại hỏi: "Nguy hiểm như thế nào?"

Diệp Huyền nhíu mày: "Vì sao?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương cảm thấy ta nên đi đến Hư Vô Duy Độ?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền dừng bước, xoay người, một cái túi màu đen rơi xuống trước mặt hắn, hắn nhìn về phía Tiểu Đạo: "Đây là?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Đi đi!"

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Đề nghị của ta là đừng đi, đương nhiên nếu ngươi muốn đạt tới Luân Hồi cảnh thì nơi đó quả thật là lựa chọn tốt nhất của ngươi hiện tại, nhưng cơ hội cao cũng có nghĩa là rủi ro cao. Vì vậy, ngươi tự xem sao mà làm.”

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Cút!"

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu Đạo cô nương, còn có thần vật gì hộ mệnh không? Ví dụ như Vận Mệnh chi châm gì đó chẳng hạn, ta cảm thấy cái này rất tốt! Ta..."

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua hắn: "Biết hư ảnh cuối cùng xuất hiện ở Thiên Ma thành là ai không?"

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Tặng cho ngươi đấy.”

Nói xong, nàng đi tới trước mặt Diệp Huyền: "Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng có mở ra.”

Nghe vậy, Diệp Huyền ngây người, sau đó cung kính lễ: "Đa tạ!"

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Đó là một vị tộc trưởng của Thiên Ma tộc, một vị cường giả Chủ Tể cảnh cổ xưa, ngươi diệt Thiên Ma tộc thì hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu."

Đúng lúc này, một cơn lốc truyền đến từ phía sau hắn.

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, xoay người rời đi.

Tiểu Đạo cười nói: "Cái này phải xem lựa chọn của ngươi, ta không nói gì cả."

Một lát sau, Diệp Huyền rời khỏi tiệm cầm đồ, lúc rời đi trông vô cùng vui vẻ.

Bên trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo lắc đầu cười, nàng lấy ra một quyển cổ tịch để đọc, trang đầu của cổ tịch có hai chữ: Không Gian.



Sau khi Diệp Huyền rời khỏi tiệm cầm đồ, hắn dừng lại ở đường phố, bởi vì cách trước mặt hắn không xa có một độc cước nữ tử!

Nguy hiểm!

Đây là cảm giác của hắn lúc này!

Độc cước nữ tử nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối có việc gì không?"

Độc cước nữ tử bay tới trước mặt hắn và nhìn hắn: "Có thể đừng về đây nữa được không?"

Tầng thứ chín nói: "Có liên quan gì đến ta sao?"

Diệp Huyền nói: "Tiền bối, ngươi ra giúp sao?"

Tầng thứ chín đột nhiên nói: "Tiểu tử, ngươi có thể chịu được không? Đánh với nàng ta đi!"

Diệp Huyền: "..."

Độc cước nữ tử xoay người nhìn về phía hắn: "Đấu tay đôi không?"

Diệp Huyền giận dữ nói: "Sao ngươi lại như vậy?"

Độc cước nữ tử nhìn Diệp Huyền: "Ngứa tay.”

Diệp Huyền sửng sốt.

Lúc này, độc cước nữ tử giơ một quyền đấm vào mặt hắn.

Diệp Huyền căn bản không kịp phản ứng liền bị đánh một quyền vào mặt.

Bốp!

Cả người hắn bay ngược ra sau, bay xa khoảng mấy trăm trượng.

Xung quanh có một vài cường giả đi ra, nhưng khi nhìn thấy độc cước nữ tử thì những người này liền biến mất không còn một dấu vết nào trong nháy mắt.

Vô Biên Địa Hạ thành này có hai người tuyệt đối không thể chọc vào, một người là Tiểu Đạo, người còn lại chính là độc cước nữ tử này.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền bò dậy, mà lúc này, độc cước nữ tử kia xoay người rời đi.

Độc cước nữ tử trước mắt này không hề tầm thường, nếu có thể kết thiện duyên với đối phương vậy thì chắc chắn là một chuyện tốt.

Diệp Huyền chớp mắt, sau đó vội vàng nói: "Tiền bối cứ nói!"

Độc cước nữ tử đột nhiên nói: "Giúp ta một việc!"

Độc cước nữ tử nhìn hắn, Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Tiền bối, ta..."

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó nghiêm mặt nói: "Tiền bối, ta thích nơi này!"

Giọng nói lạnh như băng, vô cùng lạnh lẽo.

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, độc cước nữ tử kia xoay người rời đi.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó vẫn lựa chọn không xông lên.

Một quyền vừa rồi làm cho hắn biết được thực lực của nữ tử trước mắt này chắc chắn trên cả Cổ lão!

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau, hắn đã đi tới Hư Vô Duy Độ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận