Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2519: Tặng cho ngươi

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi.

Nữ tử liếc nhìn cơ thể mình , lúc này cơ thể nàng đang nhanh chóng mờ đi.

Nữ tử mỉm cười: "Sắp sửa biến mất rồi! Ngươi còn muốn hỏi gì không? Nếu có, ta mà trả lời được thì sẽ trả lời!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Hiện giờ tiền bối đang ở đâu?"

Nữ tử lắc đầu: "Không thể trả lời!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Tại sao chứ?"

Nữ tử mỉm cười: "Không có tai sao, chỉ là không thể trả lời thôi! Ngươi có thể hỏi câu khác. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không hỏi!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Xưng hô với tiền bối như thế nào?"

Tin xấu!

Diệp Huyền nhíu mày, nữ tử lại nói: "Tin thứ hai là có người giúp hắn ta chạy thoát, còn người này chắc là người của Ám Giới rồi! Đương nhiên, còn một tin xấu hơn đó chính là Đạo Tổ còn mang theo cả hai quyển Đạo Kinh!"

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Ta nhớ rồi!"

Nữ tử nói: "Tin thứ nhất là Đạo Tổ chạy rồi!"

Nữ tử bật cười ha ha: "Nói cho ngươi cũng không sao! Ta tên là Triệu Tri Thanh, mọi người thường gọi ta là Thanh chủ. Thực ra ít người biết được tên thật của ta lắm!"

Diệp Huyền: "..."

Nữ tử nhìn hắn, nàng càng cươi tươi hơn: "Ngươi muốn làm gì?"

Diệp Huyền lập tức nhảy dựng lên: "Tiền bối, tại sao ngươi không ngăn cản hắn ta chứ!"

Triệu Tri Thanh!

Diệp Huyền vội nói: "Không có ý gì khác, ta chỉ hỏi mà thôi! Cái này cũng không thể trả lời sao?"

Diệp Huyền nhíu mày: "Tin xấu gì?"

Nói đoạn, nửa người dưới của nàng đã biến mất.

Nữ tử nhìn hắn, nàng mỉm cười: "Có hai tin xấu, ngươi muốn nghe không?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, sau này ta có thể hoán tổ không? Có thể gọi ngươi ra giúp đỡ không?"

Nữ tử tỏ vẻ bất lực: "Nói chuyện với ngươi hăng say quá!"

Nữ tử mỉm cười: "Đừng tức giận! Thứ là của ngươi thì vẫn là của ngươi, không phải của ngươi thì ngươi có làm gì cũng không đoạt được!"

Diệp Huyền tò mò: "Thế nói thật thì sao?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nói dối thì thế nào?"

Diệp Huyền lẳng lặng đứng ở trong tinh không, trầm tư không nói.

Diệp Huyền khó hiểu: "Tại sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Có một chút!"

Nữ tử chớp mắt: "E là không được rồi!"

Vị Đạo Tổ này triệu tập tổ tiên lập tức khiến chính mình lâm nguy, đồng thời cũng chắp tay tặng Đạo Đình cho Diệp Huyền!

Một khắc trước, Diệp Huyền và Đạo Đình vẫn là kẻ thù truyền kiếp, nhưng bây giờ, hắn đã trở thành chủ nhân của Đạo Đình.

Thượng Chủ cười nói: "Ta cũng cảm thấy giống như một giấc mộng vậy!"

Nữ tử mỉm cười: "Ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?"

Rất kịch tính!

Hắn không ngờ rằng mình lại trở thành chủ của Đạo Đình.

Lúc này, đám người Thượng Chủ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, Thượng Chủ cười nói: "Có phải cảm thấy giống như một giấc mộng không?"

Nữ tử nghiêm túc nói: "Nói dối thì sẽ là, đây là phân thân cuối cùng của ta ở nơi này, thế nhưng hiện giờ phân thân này sẽ biến mất, thế nên ngươi hiểu đấy!"

Diệp Huyền như hóa đá...

Nói đoạn, nàng bèn biến mất.

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nàng ngoác miệng cười: "Nói thật thì là, ta không muốn tiếp xúc với ngươi quá nhiều, ta sợ xui xẻo, thế nên ta từ chối việc ngươi gọi ta! Bái bai!"

Hành động này thực đúng là hiếm thấy!

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Tiền bối, Đạo Đình hiện tại có sự khác biệt rất lớn với Đạo Đình trước đây sao?"

Thượng Chủ cười nói: "Hoàn toàn không thể so sánh, trước đây đại đạo hoàn chỉnh, có trật tự giữa thiên địa, ở hiền gặp lành, ác giả ác báo... Mà sở dĩ có thể làm được như vậy là bởi vì nhưng người bảo vệ đại đạo của Đạo Đình công chính liêm minh. Vào thời điểm đó, không ai dám có những hành vi lừa đảo mưu lợi cá nhân, bởi vì một khi có những hành vi mưu lợi cá nhân, họ không chỉ bị tước đi thần vị mà còn bị giáng xuống Ác Đạo luân hồi. Khi đó, cái giá của làm việc ác rất đắt, cho nên những Đại Đạo thủ hộ giả kia không dám làm việc ác."

Lông mày Diệp Huyền khẽ nhíu lại: "Vậy tại sao sau này Đạo Đình lại trở thành như thế này?"

Thượng Chủ nói: "Vì đám người Thanh Chủ đã biến mất rồi!"

Diệp Huyền cảm thấy hơi khó hiểu: "Biến mất? Có phải là rời đi rồi không?"

Thượng Chủ khẽ nói: "Chắc có lẽ là rời đi rồi! Dù sao sau khi đám người bọn họ rời đi, người phía sau bắt đầu tiếp quản Đạo Đình, không biết bắt đầu từ khi nào mà Đạo Đình đã dần dần biến chất. Ban đầu, vị trí Đạo Chủ của Đạo Đình chỉ có người đức cao vọng trọng mới có thể ngồi lên đó, nhưng sau đó, vị trí Đạo Chủ này lại biến thành vật tư hữu của một số người, họ chỉ truyền lại cho nhi tử của chính mình, hơn nữa còn truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, bao gồm cả vị Đạo Tổ vừa nãy, sở dĩ hắn ta có thể trở thành chủ của Đạo Đình là vì cha của hắn ta là Đạo Tổ đời trước!"

Diệp Huyền im lặng.

Thượng Chủ cười nói: "Bây giờ ngươi là chủ của Đạo Đình, ngươi có thể thay đổi Đạo Đình. Hơn nữa, hãy cẩn thận Đạo Tổ, chắc là hắn ta đã được người của Ám Uyên cứu đi rồi!"

Ám Uyên!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Người của Ám Uyên đã cứu hắn ta, chắc là vì hai quyển Đạo Kinh kia đúng không?"

Thượng Chủ gật đầu: "Đúng vậy! Mà sau đó, Ám Uyên chắc sẽ tới tìm ngươi!"

Diệp Huyền: "..."

Thượng Chủ đột nhiên búng ngón tay, một quyển Đạo Kinh xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, chính là quyển thứ sáu.

Thượng Chủ nói cười: "Tặng cho ngươi đó! Có thời gian rảnh thì đến Đạo Chủng chi địa chơi một chuyến!"

Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận