Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1107: Tạm thời không thể động

Diệp Huyền cười.

Hắn không ngờ Khương tộc này còn giở thủ đoạn với hắn nữa!

Mà đúng lúc này, một lão giả xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, hắn ta mặc trường bào rộng rãi, hai tay giấu trong tay áo, trước ngực khắc một chữ màu đỏ nhỏ tí: Thần!

Thần Điện!

Diệp Huyền cười bảo: “Ta bảo sao, hóa ra là cấu kết với Thần Điện.”

Khương Mộc Phong lạnh lùng nói: “Diệp Huyền, đối đầu với Thần Điện chỉ có một con đường chết! Nếu Diệp vương chọn đầu hàng…”

Đột nhiên Diệp Huyền nói: “Đều là người trưởng thành, nói chuyện có thể đừng ngu như vậy được không?”

Khương Mộc Phong nhìn hắn: “Vậy mong Diệp vương bảo trọng!”

Diệp Huyền gật đầu, ngay sau đó hắn nhấn nhẹ mũi chân, cả người hóa thành một điểm kiếm quang bay ra ngoài.

Nhìn thấy một kiếm này, hai mắt lão giả híp lại, trong mắt hắn ta hiện ra vẻ nặng nề, hắn ta lùi lại một bước nhỏ, sau đó hai tay chắp lại rồi đẩy nhẹ về phía trước.

Lão giả nhìn Diệp Huyền: “Xuất kiếm!”

Đối mặt với loại cường giả ở cấp bậc này, hiển nhiên hắn không dám coi thường một chút nào, vừa ra tay đã dùng Nhất Kiếm Vô Lượng!

Diệp Huyền quay người nhìn về phía lão giả đó, khí tức của lão giả ẩn đi khiến hắn không nhìn ra được nông sâu!

Mà sau khi hắn ta dừng lại đã không còn thấy Diệp Huyền đâu nữa!

Vừa dứt lời, hắn ta đã lặng lẽ lùi xuống!

Ầm!

Nhưng tuyệt đối sẽ không yếu hơn bạch y lão giả ban đầu đó!

Diệp Huyền cũng không ngăn cản, sở dĩ hắn phí lời với đối phương như vậy chính là vì muốn đối phương trốn đi, hơn nữa là mang theo Giới Ngục tháp trốn đi!

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Thế nhưng Diệp Huyền đã biến mất dạng!

Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra sự tự tin mạnh mẽ!

Lão giả nhíu mày càng chặt hơn, hắn ta lại quét qua xung quanh, thế nhưng vẫn không phát hiện ra được gì!

Điểm kiếm quang đó của Diệp Huyền trực tiếp bị chặn lại, nhưng lão giả cũng bị đẩy lùi lại liên tiếp, một lần lùi bước này khoảng chừng mấy trăm trượng!

Lão giả hơi nhíu mày, hai mắt hắn ta nhắm lại, thần thức quét đi, trong nháy mắt, toàn bộ không gian trong phạm vi mấy chục vạn dặm đều bị hắn ta quét qua một lượt!

Nếu Diệp Huyền mạnh hơn một chút, một kiếm vừa rồi sẽ trực tiếp lấy mạng của hắn ta!

“Kiếm kỹ rất mạnh!”

Mà lúc này, vẻ mặt của Khương Mộc Phong dại ra, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Trong mắt lão giả lóe lên vẻ nghi ngờ, hắn ta không tin, lại quét thêm lần nữa nhưng vẫn không phát hiện ra Diệp Huyền đâu, Diệp Huyền này giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy!

Viên tôn sứ nhìn Khương Mộc Phong: “Ngươi tính giở trò gì?”

“Sao có thể…”

Khương Mộc Phong vội vàng nói: “Viên tôn sứ, tại hạ không lừa ngươi, bảo vật đó, nó thật sự tự mình bay đi mà! Ta…”

Viên tôn sứ nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Ngươi nghĩ lão phu là đồ ngu sao?”

Khương Mộc Phong trầm giọng đáp: “Viên tôn sứ, vừa rồi sau khi ta cầm được vật đó, đang định đợi sau khi giải quyết Diệp Huyền đó xong sẽ giao lại cho ngươi, nhưng hoàn toàn không ngờ đột nhiên bảo vật đó tự bay đi!”

Sau một lúc, lão giả nhìn về phía hai tay mình, hai bàn tay của hắn ta đã bị một nhát kiếm vừa rồi chém vào.

Lão giả đi đến trước mặt hắn ta: “Ngũ Duy chí bảo đâu?”

Khương Mộc Phong ngây người, sau đó nói: “Viên tôn sứ, Ngũ Duy chí bảo đó… mất rồi!”

“Mất rồi!”

Lão giả liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt càng ngày càng nặng nề!

Sau một lúc, giống như nghĩ đến gì đó, hắn ta quay người, ngay sau đó đã xuất hiện trên đỉnh núi, cách đó không xa chính là Khương Mộc Phong!

Vẻ mặt của lão giả dần lạnh như băng.

Không thể giữ lại!

Đúng lúc này, đột nhiên Viên tôn sứ vỗ một chưởng!

Ầm!

Chuyện xảy đến bất thình lình, cả người Khương Mộc Phong bị đánh bay ngược ra sau, mà hắn ta còn chưa đáp xuống thì Viên tôn sứ đã giơ một tay trực tiếp bóp cổ hắn ta!

Sắc mặt Khương Mộc Phong thay đổi: “Viên tôn sứ, ngươi…”

Đột nhiên tay phải của Viên tôn sứ dùng lực.

Ầm!

Cả người Khương Mộc Phong trực tiếp nổ tung.

Viên tôn sứ lấy nạp giới của Khương Mộc Phong, trong nạp giới chỉ có một chiếc hộp màu đen đựng kiếm và một vài vật phẩm khác nhưng cũng không có Ngũ Duy chí bảo đó!

Khương tộc!

Viên tôn sứ quay người, mà lúc này, trước mặt hắn ta xuất hiện mười mấy cường giả Khương tộc.

Viên tôn sứ lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người này: “Giết!”

Hắn ta vừa dứt lời, mấy luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong sân, ngay sau đó, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng, rất nhanh, các cường giả đỉnh cấp ở Khương tộc đều bị giết sạch!

Khương tộc cũng không yếu nhưng ở trước mặt Thần Điện có thể nói là hoàn toàn không đáng nhắc đến!

Lúc này, một lão giả đi đến trước mặt Viên tôn sứ, lão giả trầm giọng nói: “Tôn sứ, không phát hiện ra gì cả!”



Lão giả khàn giọng bảo: “Tới Thiên Giang thành?”

“Không được!”

Viên tôn sứ lắc đầu: “Tên Diệp Huyền này… có hơi phức tạp, hơn nữa, có một nữ tử đang ở Thiên Giang thành đó, người này cũng không thể coi thường, tạm thời không thể động vào!”

Lão giả nói: “Diệp Huyền này cực kỳ yêu nghiệt, hắn trưởng thành quá nhanh, nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy, tương lai sẽ cực kỳ bất lợi đối với chúng ta!”

Viên tôn sứ gật đầu: “Bên trên biết, nhưng tạm thời không thể động vào người này!”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía chiếc hộp trong tay, nhẹ giọng nói: “Mục đích hắn tới đây là vì thanh kiếm này… ngược lại có thể lợi dụng thanh kiếm này một phen!”

Nói xong, hắn ta quay người biến mất dạng.

Rất nhanh, đám người Thần Điện cũng biến mất theo.

Trong Khương tộc là một đống thi thể.

Viên tôn sứ nhẹ giọng nói: “Lẽ nào bảo vật đó lại trở về tay Diệp Huyền?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận