Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1349: Tại sao chỉ dùng kiếm thôi

Giữa tinh không, một mảnh lôi quang chấn động, tinh không xung quanh bị mảnh lôi quang này đánh cho rung động kịch liệt.

Một thoáng yên lặng qua đi, một đạo kiếm quang sáng như tuyết đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh của đạo lôi quang đó, sau một khắc, kiếm quang chém thẳng xuống.

Ầm!

Hắc lôi run lên kịch liệt, sau đó một mảnh lôi quang chấn động bay ra.

Chân trời rung chuyển một lúc!

Nhưng mà lại không thấy Diệp Huyền đâu.

Mài!

Bây giờ hắn đang mài!

Bên cạnh, Liên Thiển nhìn Diệp Huyền không ngừng mài giũa thần lôi ở phía xa, trong lòng nàng vẫn có chút kinh ngạc bởi vì ngộ tính của Diệp Huyền quả thật không tệ.

Chủ nhân của nàng đã từng nói, thiên phú trời sinh là trời cao ban cho nhưng mà ngày sau càng cố gắng mới quan trọng hơn nhiều. Nếu như không cố gắng thì chính là đang lãng phí thiên phú của mình.

Đặc biệt là đạo thần lôi này, không thấy có chút sơ hở nào!

Ngày sau càng cố gắng!

Bây giờ hắn đã học được làm thế nào để phát huy ưu điểm khắc phục khuyết điểm, tránh né mũi nhọn, về phần tìm sơ hở, hắn vừa mới bắt đầu!

Trong vòng nửa canh giờ này, hắn đã hoàn mỹ hóa giải nhiều lần công kích của hắc lôi, nhưng mà hắn vẫn khó mà phản kích được, bởi vì một khi hắn tiếp cận hắc lôi này thì hắn sẽ phải cứng đối cứng với đối phương, mà sức mạnh của hắn bây giờ hoàn toàn không thắng được đối phương!

Thật ra thì mặc dù hắn không thể chiến thắng đạo hắc lôi này nhưng hắn thu hoạch được rất nhiều.

Mà Diệp Huyền lại rất cố gắng!

Tìm sơ hở, không phải là một chuyện đơn giản!

Phát huy ưu điểm khắc phục khuyết điểm, tránh né mũi nhọn, tìm sơ hở, một kích chí mạng!

Mặc dù không phải siêu cấp yêu nghiệt chỉ nhìn một cái là hiểu ngay nhưng ít ra hắn đã rất cố gắng!

Liên Thiển nhìn Diệp Huyền: "Ngươi đang nghĩ gì đấy?"

Nhưng hắn biết, chắc chắn có sơ hở!

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Sao vậy?"

Cứ như vậy, kéo dài ước chừng mười ngày, Diệp Huyền đã có thể tranh tài gần nửa canh giờ với hắc lôi này!

Một lát sau, Diệp Huyền dừng lại, hắn trở lại bên cạnh Liên Thiển, nhìn về phía đạo thần lôi ở chân trời: "Liên Thiển cô nương, chiến thắng đạo hắc lôi này thì có thể trực tiếp đi vào Ngũ Duy không?”

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Diệp Huyền gật đầu: "Hiểu rồi!"

Diệp Huyền nhìn về phía đạo thần lôi đó, hắn trầm tư rất rất lâu, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, khóe miệng hơi nhếch lên.

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, giữa lông mày Diệp Huyền, Không Gian Đạo tắc đột nhiên xuất hiện, sau một khắc, một cái chữ 'tù' đỏ như máu đột nhiên xuất hiện ở phía trên đạo lôi quang đó, theo chữ 'tù' này xuất hiện, đạo lôi quang đó trực tiếp bị một đạo hồng quang bao trùm, cùng lúc đó, một luồng sức mạnh thần bí bao phủ lại đạo hắc lôi đó.

Liên Thiển nói: "Đạo thần lôi này chỉ là cửa thứ nhất, ngươi chiến thắng nó, đằng sau vẫn còn cửa thứ hai, cửa thứ ba, cửa thứ tư, cửa thứ năm..."

Trong bóng tối, giờ phút này Diệp Huyền có chút hưng phấn, vừa nãy hắn cũng không phải muốn lợi dụng Lục Đạo Chân Ngôn và Nhất Kiếm Vô Lượng với Kiếm Vực để giết đối phương mà là muốn xem thử xem một kích mạnh nhất này có thể tạo thành uy hiếp cho đối phương hay không.

Lại mất tích!

Lần này, hắc lôi dường như phát hiện ra được nguy cơ, nó rung lên kịch liệt, từng đạo lôi quang kinh khủng không ngừng chấn động ra, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Liên Thiển lại nói: "Con đường của ngươi còn dài, hiểu chưa?"

Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tại sao mình chỉ dùng kiếm thôi?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lắc đầu, cảm thấy có chút choáng váng.

Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, Diệp Huyền mới vừa ra tay, đạo hắc lôi ở chân trời đột nhiên rung động một cái, ngay sau đó là vô số lôi quang từ trên không trung bắn xuống.

Liên Thiển nhìn thoáng qua đạo thần lôi đó: "Có lẽ ngươi có thể đổi một cách khác..."

Đổi cách gì?

Đổi cách?

Tại chỗ, Diệp Huyền sửng sốt.

Mà hắn không ngờ được là khi Kiếm Vực của hắn bao phủ đối phương thì hắn lại có một phát hiện mới.

Sơ hở!

Bị Kiếm Vực bao phủ, hắn đã phát hiện ra sơ hở của lôi điện này.

Khi đạo lôi điện đó yên tĩnh, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của nó, ngay sau đó, Kiếm Vực trực tiếp bao phủ đạo lôi điện đó, chỉ thoáng qua, mấy đạo kiếm quang đó trực tiếp chém lên trên đạo lôi điện kia…

Ầm!

Vô số lôi quang nổ bể ra, trong nháy mắt Diệp Huyền bị đánh bay ra ngoài, khi hắn dừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đạo lôi điện đó, giờ phút này, đạo lôi điện đó trở nên có chút hư ảo, nhưng nó lại nhanh chóng ngưng tụ lại.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trầm xuống.

Đúng lúc này, nơi xa, đạo hắc lôi đó đột nhiên biến mất.

Vù!

Đồng tử của Diệp Huyền bỗng nhiên co rụt lại, hắn vội giơ kiếm chặn lại.

Ầm!

Một mảnh lôi quang từ trước mặt hắn bộc phát ra, hắn trực tiếp bay ngược ra sau, mà trong lúc bay đi ấy, lôi quang quanh người hắn không ngừng nổ tung.

Khi Diệp Huyền dừng lại, ở trước mặt hắn, vô số lôi điện giống như mưa to bắn thẳng tới chỗ hắn.

Diệp Huyền kinh hãi vô cùng, hắn không chút do dự trực tiếp trốn vào trong Không Minh cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận