Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1638: Tới đây, giết hộ cái

Xoẹt!

Một kiếm này chém xuống làm không gian bị xé toạc.

Lão giả không dám khinh thường, lòng bàn tay hắn ta mở ra, một luồng khí đen bay ra bao phủ lấy Tiểu Phạn.

Ầm ầm!

Trong luồng khí đen này có những tiếng nổ vang lên không ngừng, mà lão giả thì điên cuồng bạo lui, sau khi Tiểu Phạn mặc Chúc Long giáp, thực lực mạnh lên dị thường.

Căn bản là không có cách nào đánh được!

Rất nhanh, lão giả đã lui vào trong Diêm điện, mà Tiểu Phạn thì xông vào theo, Diệp Huyền cũng vội vàng đi theo. Dường như phát hiện ra gì đó, hắn đột nhiên búng tay một cái, thanh kiếm được giải phong ấn của Tiểu Thất đột nhiên bay ra ngoài.

Diệp Huyền nói: “Dùng thanh kiếm này chém hắn ta!”

Ầm ầm!

Lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện bên cạnh lão giả .

Mà sau khi Tiểu Phạn lấy được thanh kiếm này, lão giả bị đánh đến ngay cả lực đánh trả cũng không có.

Mà Tiểu Phạn cũng lui mấy trượng.

Thấy được cảnh này Diệp Huyền vui vẻ trong lòng, thanh kiếm của Tiểu Thất sau khi được giải phong ấn mang theo sức mạnh thần bí cường đại, mà lão thợ rèn đã từng nói sức mạnh này khắc chế được một vài sức mạnh tà ác.

Lão giả tên Sở Giang trầm giọng nói: “Ta đã đánh giá thấp thực lực của nàng ta!”

Xa xa, tay trái Tiểu Phạn giơ lên, kiếm của Tiểu Thất rơi vào trong tay nàng, tay trái nàng cầm kiếm vung mạnh một cái, trong nháy mắt luồng khí đen mà lão giả phóng ra biến mất sạch sẽ

Nam tử trung niên liếc nhìn tiểu cô nương rồi nói: “Thật lợi hại!”

Hiển nhiên, sức mạnh của lão giả trước mắt này rất tà ác.

Khắc chế!

Thanh trường đao hư ảo bị ép phải dừng lại!

Tiểu Phạn không ra tay nữa mà lui về, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Diệp Huyền.

Mà lúc này, một thanh trường đao hư ảo đột nhiên bay ra từ chỗ sâu của Diêm điện, Tiểu Phạn đang truy kích thì dừng lại, nàng cầm kiếm mạnh mẽ đâm một cái.

Ánh mắt nam tử trung niên rơi vào trên người Diệp Huyền: “Người từ bên ngoài đến!"

Nói xong, hắn ta nhìn lão giả bên cạnh: “Sở Giang, ngươi nên sớm thông báo cho chúng ta!”

Nam tử trung niên nhìn Tiểu Phạn, Tiểu Phạn định ra tay thì Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tiểu Phạn, quay về!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Vì sao?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Người trong này có thể ra ngoài không?”

Diệp Huyền nói: “Hắn ta đến đây làm gì vậy?”

Diệp Huyền quay đầu nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, thế giới này của các cô không giống thế giới bên ngoài sao?”

Diệp Huyền nói: “Vì sao Tiểu Đạo cô nương không thu phí?”

Người từ bên ngoài đến!

Tiểu Đạo cười ha ha một tiếng.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta mém chút đã tin!”

Tiểu Đạo cười nói: “Vì những thứ này cũng không phải là bí mật gì, ngươi tùy tiện hỏi một người sẽ biết. Nghiêm túc nói cho ngươi biết, mặc dù ta là người làm ăn nhưng rất có đạo đức nghề nghiệp, ta không phải gian thương nha.”

Tiểu Đạo cười nói: “Dĩ nhiên là không giống, chỗ này và địa phương bên ngoài ngăn cách, trong mắt bọn hắn ngươi thuộc về người ngoài, cũng chính là kẻ địch. Trong này không chào đón người ngoài.”

Tiểu Đạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Không làm gì cả, chỉ là quan sát một chút, chắc chắn là hắn ta muốn nhìn xem người ở chỗ này có uy hiếp với bên ngoài hay không.”

Diệp Huyền hỏi: “Chỉ như vậy sao?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Chỉ như vậy.”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Người bình thường không thể, chỉ có hai ba người có thể đi ra ngoài.”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Cũng không phải! Có điều người ngươi nói cũng đã từng đến đây.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Người đó tên là tiên tri có phải không?”

Tiểu Đạo cười nói: “Vì thực lực không đủ, từng có người phong ấn nơi này, không cho người ở đây tiếp xúc với bên ngoài .”

Diệp Huyền quay đầu nhìn nam tử trung niên, lòng bàn tay hắn mở ra, Giới Ngục tháp xuất hiện, giọng của tầng thứ chín vang lên trong đầu hắn: “Tiểu tử, ngươi đánh không lại bọn hắn đâu. Trong điện còn có ít nhất ba cường giả không kém hai người trước mắt này, trong đó có một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ, chắc hẳn phải trên Đế Quân trước đó. Nếu bọn hắn cùng lên thì hai người các ngươi đều không đi được.”

Diệp Huyền hơi trầm ngâm rồi nhìn Tiểu Phạn. Tay phải Tiểu Phạn nắm chặt thanh thiết kiếm rỉ sét, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Tầng thứ chín lại nói: “Nàng ta rất không đơn giản, nếu là đơn đả độc đấu, cường giả trong điện không ai có thể nói chắc sẽ thắng được nàng ta nhưng người ta sẽ không một đấu một với các ngươi. Nếu ngươi cố ý muốn đánh thì rất có thể sẽ hại chết nàng ta! Đương nhiên, cho dù ngươi muốn rút lui cũng phải xem người ta có bằng lòng hay không.”

Diệp Huyền trầm mặc một lát sau đó Giới Ngục tháp trong tay hắn biến thành kiếm của nữ tử váy trắng.

Thấy thanh kiếm này, hai mắt nam tử trung niên xa xa nhất thời híp lại: “Phàm kiếm!”

Lão giả phía sau nam tử trung niên cũng biến sắc.

Phàm kiếm!

Thanh kiếm này không đáng sợ, đáng sợ là chủ nhân của thanh kiếm này!

Người có thể làm cho kiếm biến thành Phàm kiếm có thực lực rất khủng bố!

Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên, nói: “Nếu các ngươi muốn ỷ đông hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ, xem ra ta chỉ có thể gọi sư phụ ta đến đánh với các ngươi!”

Tầng thứ chín nói: “Ngươi lại dọa người!”

Mà lúc này thanh kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên run lên dữ dội, một tiếng kiếm minh vút thẳng lên trời.

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Thanh kiếm này có phản ứng!

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền mừng như điên!

Nữ tử váy trắng đang trả lời hắn!

Đúng lúc này, trong thanh kiếm đột nhiên hiện ra hình ảnh một nữ tử, nữ tử đó mặc váy trắng, mặt không có cảm xúc, hai tay chắp phía sau, trên đầu ngón tay phải có hai luồng khí một đen một trắng chậm rãi quấn vào nhau.

Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền: “Giết sạch?”

Diệp Huyền: “...”

Nam tử trung niên cách đó không xa nở nụ cười, hai tay hắn ta mở ra: “Tới đây, giết hộ cái!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận