Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 550: Kinh Khủng Của Đạo Tắc!

Chữ “Mộng” này hiện một màu xám trắng, hiện còn rung động không thôi.

Mộng chi đạo tắc!

Đối mặt với Mộng chi đạo tắc, Diệp Huyền cũng kiêng kỵ không thôi, năng lực của Mộng tắc này thực sự quá quỷ dị!

Tiểu Linh Nhi nắm chặt đạo tắc, đưa tới trước mặt Diệp Huyền:

- Làm… ngươi làm!

Diệp Huyền để tay trên đạo tắc, vừa chạm tới, hắn trực tiếp thấy trời đất quay cuồng, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục lại.

Tiểu Linh Nhi nhìn Diệp Huyền, trên mặt vẫn nở nụ cười sán lạn.

Diệp Huyền nhận lấy đạo tắc, lần này, đạo tắc không chút phản kháng, hắn hơi do dự một chút, nói:

Diệp Huyền có chút xúc động, bởi hắn cảm thấy, nếu ngưng thứ này thành Kiếm, chẳng phải là có thể tiến vào trong mộng của người khác?

Diệp Huyền bắt đầu thao tung lực lượng, không như hắn nghĩ, điều khiển những lực lượng này cũng không quá khó.

Nói xong, hắn xếp bằng ngồi trên đất, hai tay khẽ mở ra, rất nhanh, Mộng tắc chậm rãi trôi dạt tới giữa mi tâm.

Nghĩ thôi cũng thấy kích thích a!

Diệp Huyền thầm vui vẻ:

Dần dần, thân kiếm cũng ngưng xong, mặc dù có chút cố sức, nhưng so với lúc ngưng tụ Đại Địa chi kiếm cùng Không Gian chi kiếm thì đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

- Ta muốn lấy ngươi làm môi giới, ngưng tụ một thanh kiếm, ngươi có ý kiến gì không?

Rất nhanh, một mũi kiếm ngưng tụ.

- Vậy ta bắt đầu!

Mộng chi đạo tắc khẽ rung lên, như đang đáp lại.

Mộng trung nhất kiếm!

Chừng nửa khắc đồng hồ sau, một thanh hôi bạch kiếm xuất hiện!

Chỉ một chốc, một cỗ lực lượng thần bí xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, cỗ lực lượng này cực thần bí, phải nói là cực quỷ dị, bởi nó vô hình, cũng không biết nó tới từ đâu, chỉ có thể cảm nhận được nó tồn tại.

Nhìn kiếm trong tay, Diệp Huyền có chút hưng phấn:

Mũi kiếm màu xám trắng, có chút giống sương mù, Tiểu Linh Nhi ở bên không ngừng hô hào cổ vũ.

Chỉ một chốc, thân kiếm đã thành hình, không chỉ thân kiếm, chuôi kiếm cũng đã xuất hiện một chút!

Tuyệt đối không bình thường!

Diệp Huyền nghĩ một chút, rất nhanh liền biến sắc, hắn biết điểm kỳ lạ ở đâu!

Tất cả đều bình thường?

Cười một hồi, hắn lại như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhíu mày.

Xùy!

- Mộng Trung Kiếm! Ha ha...

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền lập tức thở nhẹ, hóa ra vừa rồi là mộng cảnh!

Mà trước mặt, Tiểu Linh Nhi đang tò mò nhìn hắn, trong tay còn ôm lấy Mộng tắc!

Thứ gì đó như bị xé nứt, rất nhanh, không gian mờ đi, sau đó lại khôi phục như thường!

Có chút không đúng!

Thế nhưng, bản năng nói cho hắn biết, chuyện này không bình thường!

Kiếm Tâm Thông Minh!

Chớp mắt yên lặng, Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm chém thẳng.

Chính là, từ đầu tới giời, Mộng chi đạo tắc đều không chút phản kháng, không chỉ không phản kháng, mà lại còn rất phối hợp với hắn!

Bình thường?

Như nghĩ tới điều gì, thần sắc hắn hơi trắng xuống, nhìn bốn phía, bốn phía không có bất cứ điều gì thay đổi, Tiểu Linh Nhi vẫn đứng đó, giờ phút này cũng đang hưng phấn nhìn kiếm trong tay hắn!

Quá thuận lợi!

Diệp Huyền nhìn qua Mộng tắc, yên lặng một chút liền mỉm cười.

Để sau rồi ngưng tụ!

Nói xong, hắn rời Giới Ngục tháp.

Mà sau khi rời Giới Ngục tháp, Diệp Huyền lại sững sờ, bởi hắn phát hiện, còn có chỗ không đúng…

Không thích hợp!

Sắc mặt hắn có chút âm u.

Hết thảy đều bình thường, nhưng nội tâm lại kêu gào với hắn, tất cả đều không đúng!

Nhưng không đúng ở đâu, hắn lại không biết!

Còn đang trong mộng?

Diệp Huyền nhìn Hách Liên Tiên trước mắt, người trước mắt này quá mức chân thực… nếu giờ mà còn trong mộng cảnh, vậy cái Mộng tắc này thực sự quá kinh khủng!

- Đã có chuyện gì?

Hách Liên Tiên đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn qua khe nứt trước mặt, sau đó nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, người tới chính là Hách Liên Tiên.

- Ngươi làm cái gì vậy?

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên từ bên truyền tới:

Đại thần tầng hai nhíu mày:

- Ngươi nói nhảm gì đấy?

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó quay người rời đi.

Ngoài Giới Ngục tháp, Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, yên lặng một hồi, lại rút kiếm chém về trước.

Xùy!

Một đạo kiếm quang chém ra, mặt đất trực tiếp nứt vỡ, sâu không thấy đáy!

Mà bốn phía, không có bất kỳ biến hóa nào!

Không phải mộng cảnh?

Diệp Huyền hơi nghi hoặc.

- Đây là mộng cảnh sao?

Diệp Huyền trầm giọng:

Diệp Huyền vội tới tầng thứ hai, tìm đại thần, đại thần nhìn hắn, không nói.

Đại thần tầng hai!

Nếu giờ vẫn trong mộng, vậy thực sự quá kinh khủng!

Nghĩ tới điểm này, sắc mặt Diệp Huyền liền trở nên khó coi.

Yên lặng một hồi, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên đất, kiếm ý nhanh chóng tràn ra bốn phía.

Dùng kiếm ý, cảm thụ thiên địa!

Kiếm ý càng ngày càng xa…

Chân thực!

Thông qua kiếm ý, hắn cảm nhận được thế giới này vô cùng chân thực, dù là hắn dùng kiếm nhãn nhìn thế giới, nhưng vẫn không thấy bất luận điểm nào không đúng!

Thế nhưng, hắn càng tin tưởng trực giác của bản thân!

Chừng một hồi lâu, kiếm ý bốn phía đột nhiên quay trở lại.

Diệp Huyền mở mắt, hai đạo kiếm quang từ trong mắt bắn ra.

Mờ mịt!

Hiện tại, hắn lại có chút mờ mịt!

Bởi thông qua kiếm ý cảm thụ, hắn vẫn không phát hiện thế giới này có gì không ổn!

Chẳng lẽ trực giác của hắn lại sai?

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn!

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên như sấm:

- Đi ra!

Thanh âm này vừa hiện, Diệp Huyền như bị sét đánh, khẽ mê muội một hồi, không biết qua bao lâu, hắn dần thanh tỉnh lại.

Mà hiện tại, hắn đang trong Giới Ngục tháp, trước mặt là Tiểu Linh Nhi, trừ Tiểu Linh Nhi, còn có đại thần tầng hai.

Đại thần tầng hai đang lạnh lùng nhìn hắn!

Tiểu Linh Nhi thì ôm lấy Mộng tắc, thần sắc nghi hoặc.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta mới bị khốn trong mộng cảnh, đúng không?

Đại thần tầng hai gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Quả nhiên ngu xuẩn!

Diệp Huyền có chút không hiểu, đại thần tầng hai lại nói:

- Bằng thực lực kiến hôi hiện tại, cũng vọng tưởng chưởng khống Mộng tắc có linh trí. Đầu ngươi bị ngâm nước rồi hả? Lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?

Diệp Huyền cười khổ:

- Ta sao biết nó lại kinh khủng như vậy!

Đại thần tầng hai lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Kinh khủng? Nếu không phải linh trí của Đại Địa đạo tắc cùng Không Gian đạo tắc đều đang ngủ say, ngươi cho rằng ngươi có thể chưởng khống chúng nó? Những người trong tháp kia, có ai mà không phải chí cường giả, mà vì sao bọn hắn lại bị khốn ở đây? Ngoại trừ do tháp này phong ấn, còn do đám đạo tắc này.

Diệp Huyền gật nhẹ:

- Ta hiểu!

Đại thần tầng hai nhìn qua Diệp Huyền, lắc đầu:

- Ngươi không hiểu, điểm kinh khủng thực sự của đạo tắc, ngươi còn chưa thể hiểu được. Cũng như Mộng tắc này, nếu nó trong trạng thái đỉnh phong, nó tùy thời có thể khiến người của cả một thế giới rơi vào mộng cảnh, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Diệp Huyền thầm rung động, tháp này có chín tầng, nói cách khác, có tới chín loại đạo tắc mạnh mẽ khác nhau, nhưng vấn đề là…

Đến cùng là ai thu thập những đạo tắc này?

Hoặc nói, nguyên chủ nhân của tháp này mạnh tới mức nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận