Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 684: Vị Ương Cung Chủ

Giữa sân vô cùng an tĩnh!

Mà trước mặt Diệp Huyền, cánh cửa kia nhẹ nhàng trôi nổi.

Một lát sau, Lý Trường Phong nói khẽ:

- Cách làm này của ngươi... Có chút gian lận a!

Diệp Huyền cười nói:

- Các hạ muốn đổi ý sao?

Lý Trường Phong lắc đầu:

- Làm sao có thể?

Bách Hiểu Tiên nói:

- Vừa rồi ta đã tận lực, không thẹn với lương tâm.

Lý Trường Phong cười nói:

Lý Trường Phong nói:

- Lý Môn chủ, hắn diệt Quỷ Môn.

Một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể Lý Trường Phong, Diệp Huyền và Đế Khuyển cách đó không xa đều bị cỗ khí tức này chấn cho liên tục lùi lại.

Nói xong, hắn quay người đi đến phía nơi xa.

Thanh âm vừa dứt, mảnh lá cây khô héo trong bàn tay hắn kia đột nhiên run lên, ngay sau đó, trong mắt của mọi người, lá cây đã khô héo vậy mà lại khôi phục sinh cơ, khôi phục thành một mảnh lá non với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được!

Lý Trường Phong dừng bước lại, yên lặng một lát, sau đó hắn mở ra lòng bàn tay phải, một mảnh lá cây đột nhiên xuất hiện, lá cây ngay từ đầu vốn là màu xanh lá, thế nhưng dần dần cũng biến thành màu vàng, cuối cùng lại khô héo.

Đúng lúc này, Bách Hiểu Tiên cách đó không xa đột nhiên nói:

- Quỷ Môn là tâm huyết của ngươi, lại bị hắn hủy diệt, ngươi thật sự cam tâm?

Bách Hiểu Tiên nhìn Lý Trường Phong, cười nói:

- Vạn vật vạn linh, có sinh có tử. Mà bất kỳ một thế lực nào, có thời điểm phồn hoa, cũng phải có thời điểm xuống dốc. Quỷ Môn trêu chọc phải cọng rơm cứng, bị diệt, là vận mệnh của Quỷ Môn.

- Chúc mừng Lý Môn chủ đột phá Thánh cảnh! Đạt đến Tạo Hóa cảnh! Bên trong đại điện kia, sẽ thêm một cái ghế cho Lý Môn chủ.

Oanh!

Mà Bách Hiểu Tiên và lão giả bên cạnh nàng đều không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì!

- Đa tạ Tiên các chủ!

- Nếu Lý Môn chủ nhìn không ra, nghĩ không rõ, nên lặng yên nhìn lại bản thân, một khi đã hiểu rõ, đột phá Thánh cảnh, chẳng còn xa xa khó vời.

Diệp Huyền: "..."

- Hóa ra, giam cầm ta nhiều năm như vậy, chỉ là một ý niệm trong đầu ta.

Bách Hiểu Tiên nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:

Lý Trường Phong nhìn mảnh lá cây trong lòng bàn tay rất rất lâu, cuối cùng, hắn lắc đầu cười một tiếng:

- Rất nhiều thời điểm, vật cản đường lớn nhất và địch nhân lớn nhất trên con đường tiến lên của chúng ta, chính là bản thân chúng ta.

Nói xong, nàng lắc đầu cười một tiếng:

- Ngươi cảm thấy rất đơn giản? Ngươi có biết hắn đã bị nhốt lại Thánh cảnh đỉnh phong bao lâu không? Mấy chục năm!

Bách Hiểu Tiên nói:

Lý Trường Phong cười ha ha một tiếng, quay người nhẹ lướt đi.

Diệp Huyền lắc đầu thở dài:

- Dạng này cũng có thể đột phá?

Lý Trường Phong quay người khẽ thi lễ với Bách Hiểu Tiên:

- Thế nào, lại tiếp một chiêu của ta?

Lý Trường Phong nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:

Bách Hiểu Tiên thản nhiên nhận lễ này.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, đối với lời Bách Hiểu Tiên nói, hắn rất tán thành, nhiều khi, địch nhân lớn nhất chính là bản thân.

Lúc này, Bách Hiểu Tiên đột nhiên nói:

- Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ngươi lập tức đi đến Táng Thiên trường thành đi.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiên cô nương, nếu ta không đi sẽ thế nào?

Bách Hiểu Tiên nói khẽ:

- Ngươi còn có át chủ bài lớn hơn sao? Nếu có, lộ ra, để những người trong âm thầm kia thấy mà ngừng bước.

Diệp Huyền yên lặng.

Bách Hiểu Tiên đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Mẫu thân, ta chưa bao giờ trách ngươi!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ngươi, ngươi chịu nhận ta sao?

Nghe vậy, Độc Cô Huyên ngây ngẩn cả người, sau một khắc, nước mắt của nàng lập tức chảy xuống, run giọng nói:

- Chờ đến khi ta trở lại, khi đó, Vị Ương tinh vực này sẽ không còn kẻ nào dám đánh chủ ý lên ba mẫu tử chúng ta.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta đi.

Bách Hiểu Tiên khẽ gật đầu:

- Táng Thiên trường thành cũng không phải địa phương gì tốt, tới đó, đừng chủ quan, bằng không, ngươi sẽ chết rất thê thảm.

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Độc Cô Huyên:

- Ta biết ngươi muốn đi theo hắn, thế nhưng, ngươi hẳn là rõ ràng thực lực của bản thân, nếu ngươi đi theo hắn, sẽ chỉ là gánh nặng của hắn.

Độc Cô Huyên nói khẽ:

- Ta hiểu rõ.

Nói xong, nàng đi đến trước mặt Diệp Huyền, nhìn Diệp Huyền trước mặt, trong mắt nàng tràn đầy vẻ nhu hòa:

- Mẫu thân ở chỗ này chờ ngươi.

Diệp Huyền yên lặng một lát, sau đó nói:

- Về sau ngươi sẽ biết.

Bách Hiểu Tiên nói:

- Người nào?

Diệp Huyền nhìn về phía Bách Hiểu Tiên:

- Không phải ta muốn cho ngươi đi Táng Thiên trường thành, mà là người khác, người kia cho ngươi đi Táng Thiên trường thành, thật ra là đang bảo vệ ngươi.

Nghe vậy, Độc Cô Huyên ngây ngẩn cả người, sau một khắc, nàng trực tiếp ôm lấy Diệp Huyền, nước mắt tuôn ra như suối.

Mà sau khi Diệp Huyền gọi ra hai tiếng kia, cũng cảm thấy toàn thân buông lỏng, phảng phất như có đồ vật gì biến mất.

Đối với nữ nhân trước mắt, trước giờ hắn đều không trách.

Hắn là người ân oán phân minh, lúc trước, Độc Cô Huyên vì bảo hộ hắn và muội muội nên mới rời đi, hắn làm sao có thể trách cứ đối phương?

Lần này muội muội xảy ra chuyện, làm cho hắn hiểu được, hắn sống trên đời này, chỉ còn lại hai thân nhân!

Nếu tiếp tục hờn dỗi, sẽ chỉ làm Độc Cô Huyên trước mắt tiếp tục đau lòng.

Nghĩ đến hai chữ hờn dỗi này, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, không thể không nói, lúc trước hắn vẫn có chút tức giận, hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có loại hành vi ngây thơ này... Có lẽ mỗi người ở trước mặt mẫu thân của mình, đều sẽ có một chút hành vi như tiểu hài tử!

Một lát sau, Độc Cô Huyên buông Diệp Huyền ra, nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu Diệp Huyền:

- Đi Táng Thiên trường thành, phải cẩn thận, biết không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta sẽ cẩn thận.

Độc Cô Huyên mỉm cười, sau đó lui về một bên.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Chờ ta trở lại.

Nói xong, hắn dẫn theo Đế Khuyển quay người rời đi.

Sau khi Diệp Huyền và Đế Khuyển rời đi, Bách Hiểu Tiên nhìn về phía Độc Cô Huyên:

- Huyên cô nương, ngươi cứ đi theo lão Lê! Hắn sẽ giúp ngươi thu xếp thật tốt!

Sau lưng Bách Hiểu Tiên, lão giả kia đi đến trước mặt Độc Cô Huyên:

- Mời đi theo lão phu!

Độc Cô Huyên khẽ gật đầu:

- Làm phiền.

Sau khi Độc Cô Huyên và Lê lão rời đi, đối diện Bách Hiểu Tiên đột nhiên xuất hiện một nữ tử.

Bách Hiểu Tiên nhìn thẳng nữ tử:

- Ngươi đang giúp hắn!

Nữ tử lãnh đạm nói:

- Có vấn đề sao?

Bách Hiểu Tiên cười nói:

- Không có vấn đề, chỉ là rất hiếu kỳ, chủ nhân Vị Ương tinh vực chúng ta, vậy mà lại ra mặt vì một tên nam tử đến từ hạ giới.

Chủ nhân Vị Ương tinh vực!

Nữ tử trước mắt, chính là Vị Ương Thiên, cung chủ Vị Ương Tinh Cung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận