Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1212: Cầm được buông được

Thần cảnh!

Sau khi hấp thụ một thanh kiếm, Diệp Huyền đã đạt đến ngưỡng Thần cảnh.

Trên Thần cảnh sẽ là Chí cảnh, mà trên Chí cảnh lại là Đăng Phong cảnh, trên Đăng Phong cảnh là Vị Tri cảnh, trên Vị Tri cảnh là Tạo Cực cảnh…

Cảnh giới hiện giờ của hắn có vẻ vẫn hơi thấp!

Có điều may là hắn đã thu hẹp khoảng cách chênh lệch với các cường giả đẳng cấp của thế giới này.

Hơn nữa, hiện giờ nhục thân của Diệp Huyền đang ở Vị Tri cảnh, trình độ kiếm đạo của hắn thì đạt Chân cảnh đỉnh phong. Sức chiến đấu hiện giờ của Diệp Huyền đủ để hắn đấu với một cường giả Tạo Cực cảnh.

Nếu hắn dùng cả vũ khí ngoài nữa thì đánh một địa tiên cũng có thể!

Dẫu sao thì Lục Đạo Chân Ngôn, Nhất Kiếm Vô Lượng hay Trảm Tiên Kiếm Hồ của hắn đều không phải thứ mà một cơ thể Địa Tiên có thể chống đỡ được.

Diệp Huyền lại lắc đầu, cái số mệnh đáng chết này.

Kiều Thiên Nhi nhìn Diệp Huyền rồi nói: “Đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ đợi ngươi thôi đấy.”

Diệp Huyền lắc đầu, thở dài một hơi. Hắn có cảm giác dù mình có tiến bộ cỡ nào, có trở nên mạnh đến đâu thì vẫn có một đối thủ siêu cường giả đang chờ hắn…

Người tới chính là Kiều Thiên Nhi.

Thực lực của Viên Tiểu Đao thực sự rất kinh khủng, dù hắn đã sử dụng tất cả những vũ khí bên ngoài nhưng vẫn không thể ngang tài ngang sức với nàng!

Diệp Huyền mỉm cười: “Tới gặp mấy cường giả đẳng cấp của Tứ Duy vũ trụ này thôi!”

Có điều tiếc là hắn vẫn chưa xưng vương xưng bá mà Thần Điện đã phái một vị thần tới.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, hắn khẽ nói: “Có bao nhiêu cường giả đến rồi?”

Nữ nhân chết tiệt này!

Thần!

Lúc này, một nữ tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Kiều Thiên Nhi cũng theo sau hắn.

Sao không thể để hắn một mình vô địch nhỉ?



Kiều Thiên Nhi lắc đầu: “Không biết nữa, nhưng chắc chắn là không ít đâu.”

Nói đoạn, hắn bèn hóa thành một đường kiếm quang rồi bay lên trời.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, xung quanh có một vài ghế lô, bên trong những ghế lô này đều trống không.

Ở trung tâm đại điện, có một cái đài cao hơn chục trượng, trụ đài cũng cao khoảng năm sáu trượng, trông cực kì rộng rãi.

Diệp Huyền hiểu ngay, hắn liếc mắt nhìn bốn bề rồi mở lòng bàn tay, Giới Ngục tháp bèn xuất hiện ngay giữa lòng bàn tay hắn.

Tòa đại điện cách Huyền Hoàng Đại Thế Giới rất xa, nên dù có xảy ra đại chiến thì cũng không ảnh hưởng đến Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Diệp Huyền mỉm cười: “Viên cô nương là một cường giả vô cùng lợi hại nên đương nhiên phải ngồi ở vị trí tốt nhất rồi.”

Trên tinh không, có một toà đại điện đang lơ lửng. Tòa đại điện này do Kiều Thiên Nhi sai người làm trong mấy ngày hôm nay.

Diệp Huyền mỉm cười: “Chắc chắn sẽ không khiến Viên cô nương thất vọng!”

Viên Tiểu Đao liếc nhìn ghế lô đó rồi bật cười: “Vị trí này tốt đấy, tiểu tử kia, tiếp theo đây ngươi cứ biểu diễn cho tốt vào. Đây có thể sẽ là màn biểu diễn sinh tử của ngươi đấy, ta rất mong chờ!”

Nói đoạn, hắn chỉ về ghế lô phía đối diện: “Cho Viên cô nương chỗ này nhé.”

Lúc này, bên trong điện không có một ai cả.

Cùng với sự xuất hiện của Giới Ngục tháp, một nữ tử cũng đột nhiên hiện thân ở phía không xa.

Người đến chính là Viên Tiểu Đao.

Viên Tiểu Đao khẽ mỉm cười: “Ta ngồi đâu đây?”

Lúc này, Diệp Huyền xuất hiện trên cái đài ấy.

Kiều Thiên Nhi nói: “Cái này thì phải xem ngươi rồi!”

Diệp Huyền nhìn về phía Kiều Thiên Nhi: “Không có ai?”

Không có một ai cả!

Viên Tiểu Đao nói: “Cố lên!”

Nói xong, nàng bèn biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện lại một lần nữa, Viên Tiểu Đao đã ở trong ghế lô kia. Từ vị trí này, nàng vừa hay có thể nhìn thấy tất cả hành động của Diệp Huyền ở trên đài, tầm nhìn vô cùng tốt.

Đúng lúc này, có một lão giả bước vào.

Lão giả này một một bộ trường bào màu đen, dáng người thẳng tắp như một cây thương, khiến người ta cảm thấy rất có tinh thần.

Sau khi lão giả bước vào, hắn ta trông thấy vị trí của Viên Tiểu Đao, tiếp đó lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Lão phu không mời tự đến, mong Diệp vương lượng thứ!”

Diệp Huyền bật cười: “Tiền bối khách sáo quá rồi! Không biết phải xưng hô với tiền bối thế nào?”

Lão giả nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nguyên Trấn.”

Diệp Huyền cười: “Chưa từng nghe nói đến…”

Lão giả cũng khẽ mỉm cười: “Chưa từng nghe nói đến là chuyện bình thường. Diệp vương, lão phu không quanh co lòng vòng nữa. Lần này lão phu tới mục đích chính là Ngũ Duy chí bảo.”

Diệp Huyền gật đầu: “Lần này vãn bối thực lòng muốn nhường lại nó, tuyệt đối không mưu đồ chuyện gì, cũng không dám mưu đồ!”

Nguyên Trấn gật đầu: “Không biết chỗ ngồi của lão phu là ở đâu!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Hàn Bất Nhị khẽ gật đầu: “Người trẻ tuổi, cầm được buông được, rất tốt.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không bằng lòng thì biết làm thế nào nữa? Mặc dù thứ đồ này rất quý nhưng tính mạng của ta còn quý hơn, chẳng phải sao?”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi. Thế nhưng hình như Hàn Bất Nhị đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hắn ta lại quay sang hỏi Diệp Huyền: “Ngươi thực sự bằng lòng giao thứ đó ra sao?”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn. Hắn trông thấy ở phía không xa có một nam tử trung niên đang bước tới. Người nam tử trung niên này mặc một bộ trường bào màu trắng, đầu tóc bạc phơ, gương mặt anh tuấn, trên mặt là một nụ cười rạng rỡ.

Nam tử trung niên vừa cười vừa bước tới trước mặt Diệp Huyền, hắn ta quan sát Diệp Huyền một lúc rồi mới nói: “Diệp vương, tại hạ là Hàn Bất Nhị, tới từ Lưỡng Giới Thiên.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Xin chào Hàn tiền bối!”

Hàn Bất Nhị nói: “Không hổ là người yêu nghiệt nhất Huyền Hoàng Đại Thế Giới, lúc ta bằng tuổi ngươi ta không được như thế đâu!”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Tiền bối khiêm tốn quá rồi.”

Hàn Bất Nhị lắc đầu cảm thán: “Trông thấy ngươi là ta hiểu được một chuyện, đó chính là thời đại của những người như chúng ta e là sắp kết thúc rồi.”

Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn Nguyên Trấn và Viên Tiểu Đao: “Thực lực của ta và hai người kia cũng không chênh lệch là bao, chắc ta cũng có một chỗ chứ nhỉ?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Mời tiền bối đến ghế lô phía bên trái!”

Hàn Bất Nhị gật đầu: “Đa tạ!”

Sau khi lão giả rời đi, một tràng tiếng cười từ phía xa truyền đến.

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Nguyên Trấn liếc nhìn ghế lô phía bên phải rồi gật đầu: “Đa tạ.”

Diệp Huyền không trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên. Một lát sau, hắn nói: “Vãn bối mời tiền bối tới ghế lô phía bên phải kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận