Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 955: Ta Nhìn Ngươi Khó Chịu!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, thì cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng đọc ngâm nga.

Diệp Huyền cùng Nam Cung Uyển nhìn lại, gần đó có chừng ba mươi học sinh đang cầm sách đọc.

Lúc này, Tô học sĩ đột nhiên nói:

- Nam Cung quốc sĩ, vị Diệp thành chủ này đến từ phía tây, viện ta có học sinh muốn lĩnh giáo hắn một vài vấn đề, không biết có thể hay không?

Nam Cung Uyển cười nói:

- Tô học sĩ, ông có thể hỏi thẳng ý Diệp thành chủ!

Tô học sĩ nhìn về phía Diệp Huyền:

- Không biết Diệp thành chủ có thể chỉ giáo chứ?

Nam Cung Uyển cười nói:

- Diệp thành chủ, xin chào, ta tên là Phương Văn Thanh, thủ tịch học sĩ của Thương Hải thư viện, kính mời Diệp quốc sĩ chỉ giáo!

Nữ tử đi tới trước mặt Diệp Huyền và Nam Cung Uyển, hơi hơi thi lễ với Nam Cung Uyển:

Nữ tử nhẹ gật đầu, sau đó nhìn sang Diệp Huyền:

Tô học sĩ khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía kia. Nơi đó, một nữ tử đột nhiên đi tới!

Phương Văn Thanh khẽ gật đầu:

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền cười nói:

Nữ tử ước chừng mười tám mười chín tuổi, mi thanh mục tú, rất đẹp. Nàng mặc một bộ váy dài màu đen nhã nhặn, trong ngực ôm một quyển sách thật dày.

- Chỉ giáo thì không dám nhận, coi như là thảo luận một chút đi!

- Không cần đa lễ!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Bái kiến Nam Cung quốc sĩ!

- Đối địch.

- Gọi ta Diệp Huyền là được!

- Diệp công tử, ngươi thấy quan hệ giữa Thần Quốc cùng các ngươi bên kia hiện tại như thế nào?

- Dù nội bộ Thần Quốc ta cũng có tranh đấu, thế nhưng căn bản chưa bao giờ xảy ra cuộc chiến tranh cỡ lớn, những bách tính bần cùng nhất thì chỉ cần muốn là có thể cầu học, tu luyện. Mà Thần Quốc chúng ta còn có chế độ khoa cử, chỉ cần ngươi có thực lực là có thể thông qua khoa khảo để tiến vào triều đình, ra sức vì nước.

- Vì sao lại vậy?

Phương Văn Thanh nhìn về phía Diệp Huyền, lại nói;

- Diệp công tử thấy chẳng qua là đối địch, nhưng ta lại nhìn thấy hi vọng, hy vọng của các ngươi. Bên kia có ba hoang giới, vô số thế lực, ngàn tỉ sinh linh, họ cùng sinh tồn trong một hoàn cảnh, có thể coi như là nước sôi lửa bỏng.

- Có thể cho ta mượn dùng một chút?

Phương Văn Thanh nói:

Diệp Huyền cười nói:

- Diệp thành chủ, đây là đồ ta rất yêu thích, xin đừng làm hại nó!

Y nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó đưa lồng chim cho hắn:

Diệp Huyền hỏi:

- Nếu Thần Quốc ta tiến vào bên các ngươi, chắc chắn sẽ tổn hại đến lợi ích một số thế lực lớn bên đó nhưng lại có thể đưa tới lợi ích tới ngàn tỉ dân chúng, không chỉ thế hệ này mà còn là thiên thu muôn đời, bọn họ vẫn được lợi.

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó hắn nhìn về phía cách đó không xa, có một học tử đang cầm lồng chim.

Diệp Huyền đi đến trước mặt hắn, cười nói:

Phương Văn Thanh nói:

Nam Cung Uyển mỉm cười, không nói gì.

- Năm đó Nam Cung quốc sĩ cũng chẳng qua là con gái một nhà thường dân nhưng tự mình nỗ lực mà trở thành vị quốc sĩ hiện tại được vô số người tôn kính.

Nói đến đây, nàng hơi hơi thi lễ với Nam Cung Uyển cách đó không xa rồi nói tiếp:

- Không đâu!

Nói xong, hắn quay người nhìn Phương Văn Thanh:

- Phương cô nương, ngươi có thấy lồng chim này không? Trong mắt vị nhân huynh này, hắn nuôi nó lớn, mỗi một ngày đều cho ăn sơn hào hải vị, nó sẽ hạnh phúc lắm. Thế nhưng, có thật thế không?

Nói xong, hắn mở lồng chim ra. Sau một khắc, con chim nhỏ bay thẳng ra ngoài, chớp mắt đã ra khỏi lồng.

Tên học tử biến sắc, tay phải vồ một cái, con chim đã bị hắn bắt lại, y trừng Diệp Huyền rồi mới thả chim vào lồng, mà con chim thì không ngừng nhảy tới nhảy lui.

Diệp Huyền nhìn Phương Văn Thanh:

- Phương cô nương, ngươi thấy chứ? Các ngươi cảm thấy các ngươi phát động chiến tranh là vì muốn tốt cho chúng ta, còn ta lại thấy chẳng khác gì kiểu đã muốn làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ trinh tiết cả. Vả lại, Phương cô nương, vào rất nhiều thời điểm chiến tranh chỉ là một loại cướp đoạt, các ngươi đi bên kia, ngươi có thể bảo đảm rằng thế lực bên này của mình lại không điên cuồng cướp đoạt sao? Hay thậm chí là nô dịch người bên kia? Nếu như các ngươi thật sự muốn trợ giúp bên kia thì sao lại không liên hệ với chúng ta? Chỉ cần để cho chúng ta hiểu được điểm tốt của các ngươi thì ta tin chắc rằng rất nhiều người cũng sẽ nguyện ý đến bên này, cần gì phải phát động chiến tranh cho mệt?

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười một tiếng:

- Nói cho cùng, chiến tranh đã là tàn nhẫn, không cần biết là vì danh nghĩa gì mà phát động chiến tranh, đều là tàn nhẫn cả .

Mà đúng lúc này, cách đó không xa một tên nam tử đứng dậy, gã ngăn trước mặt Diệp Huyền:

Nói xong, hai người liền muốn ly khai!

- Diệp công tử đi theo ta!

Nam Cung Uyển khẽ gật đầu:

- Nam Cung cô nương, đạo lý đã kể xong, có thể dẫn ta đi thăm thú nơi khác rồi chứ?

Hắn nhìn Nam Cung Uyển:

Phương Văn Thanh nhìn hắn:

- Diệp công tử có ý gì?

Diệp Huyền cười nói:

- Đi theo ta, ngươi sẽ được sống cuộc sống tốt, mặc dù bây giờ ngươi không đồng ý, thậm chí là cảm thấy không được tôn trọng, nhưng không sao cả, sau này ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, tàn nhẫn bây giờ cũng chỉ là tạm thời thôi.

Đến lúc này sao cô nàng lại không hiểu ý của hắn cơ chứ? Nàng trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói:

- Áp đặt ý kiến của bản thân cho người khác là một chuyện vừa tàn nhẫn vừa vô nhân đạo.

Nói xong, hắn thu hồi kiếm rồi cười:

- Diệp Huyền ta từ Thanh Thành đi đến nơi đây chỉ dựa vào cây kiếm, còn mấy chuyện giảng đạo lý thì ta lại ít làm. Bởi vì trong mắt của ta, tại thế giới này, mười câu đạo lý cũng chẳng có tác dụng bằng một kiếm.

- Phương cô nương, ta cảm thấy ngươi thật đẹp, không bằng làm vợ ta đi!

Diệp Huyền nhìn nàng:

Mọi người biến sắc, mà Phương Văn Thanh lại bình tĩnh, không có một chút sợ hãi!

Diệp Huyền nhìn nàng, sau một khắc, hắn đột nhiên xuất kiếm, kiếm rất nhanh, nàng ta còn chưa kịp phản ứng, kiếm hắn đã chỉ ngay giữa chân mày!

- Tàn nhẫn chỉ là tạm thời!

Phương Văn Thanh lắc đầu:

- Ta khiêu chiến ngươi!

Phương Văn Thanh cau mày lại:

- Mạc Lâm, ngươi làm gì thế!

Nam tử tên Mạc Lâm nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Dám sao?

Diệp Huyền hỏi:

- Lý do đâu?

Mạc Lâm nhìn hắn:

- Ta nhìn ngươi khó chịu!

Hắn vừa dứt lời thì một cánh tay bất ngờ bay ra ngoài!

Máu tươi bắn tung tóe! Tất cả mọi người sửng sốt!

Tô học sĩ sầm mặt lại! Diệp Huyền đi kiếm quá nhanh, hắn không có cách nào ngăn cản!

Trước mặt Diệp Huyền, Mạc Lâm sắc mặt tái nhợt, gã nhìn chằm chằm hắn, trong mắt không có nửa phần e ngại:

- Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Ngươi nhìn bản thân mình xem, ngươi nói ngươi nhìn ta khó chịu, ngươi định dựa vào cái gì? Bằng miệng lưỡi? Rồi sau khi phát hiện không đánh lại ta thì lại bảo có bản lĩnh giết ngươi. Lý do gì mà ngươi dám nói thế với ta? Bởi vì ngươi cảm thấy sau lưng ngươi có Thương Hải thư viện, mà bây giờ ta lại đang ở Thương Hải thư viện, cho nên ngươi không sợ hãi, cảm thấy ta không dám giết ngươi. Phải không?

Mạc Lâm trợn trừng mắt tựa như có thể giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận