Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1292: Mệt mỏi

Ở sâu trong một ngọn núi lớn, Diệp Huyền đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. Lúc này, hắn vẫn đang ở trong trạng thái trong suốt, hắn thực sự không dám hiện thân. Bởi một khi hiện thân, với thực lực của Kiếm tông, thể nào bọn họ cũng tìm được hắn. Đối với bọn họ mà nói thì đây chẳng phải chuyện gì khó khăn!

Do vậy, hiện giờ Diệp Huyền chỉ có thể ở trong trạng thái trong suốt.

Lúc này, sắc mặt hắn cực kì xấu, bởi lẽ trước đó hắn phải đỡ một kiếm của Mục Thanh Phong.

Một kiếm ấy suýt chút nữa đã lấy mạng hắn!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lại thấy cạn lời.

Vừa mới đạt đến Tạo Cực cảnh, thực lực vừa mới có bước đột phá thì kẻ địch của hắn đã thay đổi!

Tông chủ Kiếm tông chắc chắn là cường giả đỉnh nhất ở Tứ Duy vũ trụ!

Trong khi đó hắn mới đạt tới Tạo Cực cảnh thôi!

Diệp Huyền trầm mặc.

Tầng thứ tám nói: “Ngươi muốn ta chết?”

Diệp Huyền cạn lời: “Tiền bối, ngươi phải phân biệt rõ ràng đi chứ, là bọn họ gây chuyện với ta trước!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tiền bối, hay là ta đưa tháp cho ngươi, ngươi về Ngũ Duy vũ trụ đi nhé?”

Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Ngươi còn than vãn? Ngươi đã đùa giỡn Kiếm tông người ta thế cơ mà?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Với thực lực của tiền bối, ngươi hoàn toàn có thể cưỡng chế cướp cái tháp này đi, sau đó đưa nó trở về Ngũ Duy, chẳng phải sao?”

Không thể đợi đến khi nào hắn đạt đến Mệnh cảnh rồi hẵng gặp một cường giả như vậy được sao?

Diệp Huyền lấy làm lạ, hắn hỏi: “Sao cơ?”

Là giọng nói của tầng thứ tám!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không khỏi lắc đầu cảm thán: “Khó cho ta quá! Khó cho ta quá rồi!”

Giao dịch trước đó giữa hắn và tầng thứ tám là hắn sẽ tặng Giới Ngục tháp đi, sau đó đợi đối phương hoàn toàn nắm giữ cái tháp thì tầng thứ tám sẽ giết đối phương… Tuy nhiên, cái tháp lại quay về với Diệp Huyền.

Diệp Huyền cạn lời.

Tầng thứ tám nói: “Đã bảo là tặng tháp đi rồi cơ mà, ngươi nói không giữ lời!”

Hắn ta muốn được hưởng lợi nhưng lại không muốn bị người ta nhắm đến đây mà!

Tầng thứ tám thầm thở dài một tiếng: “Giờ ta mới hiểu, cái tháp này liên kết với ngươi, các ngươi cùng chung nhân quả, cùng…”

Tầng thứ tám lại bảo: “Trước kia ta cảm nhận được khí tức của các cường giả Ngũ Duy nhưng rất nhanh sau đó lại biến mất. Nếu như ta đoán đúng thì đã có người giải quyết giúp ngươi rồi. Nếu ta mà cướp tháp của ngươi nữa thì không những sẽ bị người phía sau ngươi đối phó mà còn bị các cường giả Ngũ Duy nhắm tới… Ta không muốn sống một cuộc sống như ngươi đâu.”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ngươi là người của Ngũ Duy đúng không?”

Diệp Huyền đáp: “Hay là ngươi đi đấu với bọn họ một trận đi? Ta ngứa mắt bọn họ quá!”

Diệp Huyền lại hỏi: “Thực lực của Ngũ Duy thực sự cao hơn rất nhiều so với thực lực của Tứ Duy sao?”

Hình như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, hắn lập tức hỏi: “Tiền bối, ngươi có đánh được hai kiếm tu ban nãy không?”

Diệp Huyền chau mày: “Học viện gì cơ?”

Hắn cũng muốn vậy lắm chứ!

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiên tri!

Tầng thứ tám nói: “Vạn Duy học viện, những học viện như thế này có cả hàng vạn. Ngoài ra, còn có một nơi nữa là Vạn Duy học phủ. Học phủ này từng là thánh địa trong lòng tất cả mọi người ở Ngũ Duy vũ trụ, bởi lẽ ở đây có một vị tiên tri.”

Tầng thứ tám nói: “Ngươi nói xem?”

Tầng thứ tám nói: “Ngũ Duy và Tứ Duy vũ trụ có nhiều điểm khác biệt, trong đó điểm khác lớn nhất chính là nền văn minh của hai bên. Nói một cách đơn giản thì là hiện giờ Tứ Duy vũ trụ vẫn còn đang theo đuổi bản chất của sức mạnh và võ đạo, còn Ngũ Duy vũ trụ chúng ta đang theo đuổi bản chất của sinh mệnh và vũ trụ rồi.”

Nói tới đây, hắn ta bỗng dừng lại rồi tiếp tục: “Thực ra sở dĩ Ngũ Duy vũ trụ có nền văn minh tiên tiến là bởi một người, người đó chính là chủ nhân của chiếc tháp này. Ta cũng bội phục hắn ta lắm, hắn ta là một người có thể khiến vô số cường giả của Ngũ Duy vũ trụ phải nể phục, bởi lẽ hắn ta đã nghiên cứu ra rất nhiều tri thức, về cơ bản đều không che giấu mà bằng lòng dạy cho người khác… Hắn ta đã mở hàng chục vạn học viện ở Ngũ Duy… Nhưng tiếc là hắn ta lại biến mất, giờ những học viện này cũng biến chất và trở thành công cụ tranh đoạt quyền lợi!”

“Học viện?”

Tầng thứ tám nói: “Ngươi thú vị thật đấy… Ngươi cho rằng ta sẽ đi sao?”

Tầng thứ tám thực sự là cường giả của Ngũ Duy!

Diệp Huyền trầm ngâm.

Tầng thứ tám đáp: “Đúng vậy!”

Hắn biết, chủ nhân ngày xưa của chiếc tháp này là một người được mọi người tôn trọng ở Ngũ Duy.

Tầng thứ tám lại bảo: “Trước khi ta biến mất, Ngũ Duy đã bắt đầu loạn lạc rồi, nhất là Vạn Duy thư ốc, người ở Ngũ Duy thi nhau tranh giành nơi này. Bởi thư ốc đó cực kì quan trọng. Ngươi phải thấy may mắn vì người của Tứ Duy không biết tác dụng thật sự của cái tháp này, bằng không bọn họ sẽ giết chết ngươi bằng bất cứ giá nào!”

Diệp Huyền nói: “Không có gì khác nhau đâu! Bởi vì chắc chắn người của Ngũ Duy cũng sẽ đến tìm ta bằng mọi giá!”

Ngũ Duy!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lại thở dài.

Tứ Duy hắn còn chưa chắc đã đối phó được, giờ lại còn có kẻ địch ở Ngũ Duy đang đợi hắn nữa.

Lúc này, Diệp Huyền thấy hơi mệt.

Bởi cái tháp này mà hắn chẳng được ngủ ngon giấc nào.

Cuộc sống như thế này còn kéo dài bao lâu nữa đây…

Ôi cái mệnh vất vả khổ cực của hắn!

Diệp Huyền lắc đầu cảm thán, hắn lại tiếp tục trị thương.

Có suối sinh mệnh nên vết thương của hắn nhanh chóng được chữa lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận