Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1809: Lấy gì để tin ngươi?

Diệp Huyền hơi kinh ngạc: “A Mục, đây là thần thông gì?”

A Mục cười nói: “Chỉ là một cái lồng bảo hộ đơn giản.”

Diệp Huyền nhìn thoáng qua A Mục: “Ngươi biết rất nhiều!”

Nói xong, hắn tăng tốc độ.

Rất nhanh, hắn đi tới Chân Phượng Sơn trong truyền thuyết, mà giờ phút này, Chân Phượng Sơn đã là một biển lửa.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía: “Vậy Chân Phượng ở nơi nào?”

A Mục đánh giá bốn phía: “Không biết!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không phải là đã chết rồi chứ?”

Diệp Huyền chớp mắt: “Làm sao lừa?”

Vẫn không có phản hồi.

Diệp Huyền nhíu mày: “Vậy làm thế nào?”

Diệp Huyền suy nghĩ một lát sau đó nhìn Chân Phượng Sơn: “Tiền bối, vị bên cạnh ta là đại tế ti của Vu tộc, tiền bối biết Vu tộc không?”

Không có tiếng đáp lại.

A Mục gật đầu: “Ngươi nói không sai, nhưng mà Thiên Đạo...”

A Mục lắc đầu: “Hẳn là không thể, trừ phi Thiên Đạo ra tay lần nữa, bằng không hỏa diễm này sẽ không thiêu chết nàng ta!”

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói: “Tiền bối, chúng ta tới cứu ngươi!”

Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục, A Mục trầm ngâm một lát sau đó nói: “Hẳn là không muốn đi ra.”

Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn Chân Phượng Sơn xa xa: “Chân Phượng tiền bối có ở đây không?”

A Mục nói: “Ngươi xem sao rồi lừa!”

Diệp Huyền suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu Đạo rất quen Thiên Đạo, ta và Tiểu Đạo là bằng hữu. Cho nên theo lý mà nói, ta và Thiên Đạo coi như là bằng hữu, ta tin nàng ta sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà mà tức giận với bằng hữu!”

A Mục nhìn Diệp Huyền: “Lừa nàng ta đi ra!”

A Mục chớp chớp mắt: “Có thể hiểu như vậy sao?”

A Mục nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cười khẽ: “Chúng ta muốn từ đạt được lợi ích chỗ người ta thì nhất định phải trả giá gì đó trước, ngươi nói xem?”

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền: “Ngươi không sợ Thiên Đạo sao?”

A Mục đột nhiên nói: “Cẩn thận! Lúc trước nữ nhân này đã vượt qua cực hạn, thực lực cường đại trước nay chưa từng có! Tuy hiện tại nàng ta đã bị giam cầm nhưng chắc chắn cũng không phải là người ngươi có thể đối kháng!”

Chân Phượng!

Diệp Huyền lắc đầu, A Mục này quá vô tri!

Nữ tử mặc một bộ váy dài màu đỏ rực giống như ngọn lửa, cực kỳ diễm lệ. Tóc nàng rất dài, dài đến hông giống như A Mục, mà hai cổ tay và cổ chân của nàng bị trói bởi bốn sợi xích sắt màu đen đậm.

A Mục gật đầu: “Đúng vậy! Vu thị của ta!”

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này ngọn núi lửa xa xa đột nhiên bộc phát ra một ngọn lửa, ngay sau đó một nữ tử mặc váy đỏ đi ra.

Nói xong, nàng nhìn A Mục: “Khó trách ngươi chọn hắn, thứ ngươi nhìn trúng không phải là người của hắn mà là phần phúc phận trên người hắn.”

Chân Phượng nhìn hắn: “Thực lực rất yếu, phúc phận lại rất lớn, thân phận không đơn giản!”

Chân Phượng quay đầu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng vội vàng nói: “Xin chào tiền bối!”

Nhan sắc nữ tử khuynh quốc khuynh thành, thế gian hiếm có!

Đúng lúc này, Chân Phượng đi tới trước mặt hai người bọn họ, mắt rơi trên người A Mục: “Vu tộc đại tế ti!”

A Mục hơi gật đầu: “Chào các hạ!”

Chân Phượng mặt không đổi sắc: “Hắn là Vu thị của ngươi sao?”

Chân Phượng cuối cùng trên thế gian!

A Mục cười bảo: “Quên!”

A Mục không dùng huyền khí truyền âm, nói cách khác, Chân Phượng cũng nghe rõ ràng.

Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục: “A Mục, lời này có thể dùng huyền khí truyền âm hay không? Ngươi nói trắng ra như vậy có hơi xấu hổ!”

A Mục lắc đầu: “Thật ra tính cách hắn cũng không tệ lắm.”

“A!”

Chân Phượng nhìn A Mục: “Đại tế ti và thần sư của Thiên tộc các ngươi đều là một bọn dối trá, giống như Thiên Đạo vậy.”

A Mục cười nói: “Người sống một đời, ai lại không có ngàn khuôn mặt?”

Chân Phượng nhìn Diệp Huyền: “Có biết vì sao nàng ta đi theo ngươi không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Thật sự không biết.”

Chân Phượng nói: “Nàng ta đang mưu tính.”

Diệp Huyền cười nói: “Chân Phượng tiền bối, ngươi nói với ta chuyện này làm gì?”

Chân Phượng nhìn hắn: “Ngươi không có ý nghĩ gì khác sao?”

Diệp Huyền vội vàng gật đầu: “Đúng!”

A Mục đột nhiên nói: “Lửa! Ngươi dùng lửa của Chân Phượng nhất tộc thiêu hắn, để hắn niết bàn trọng sinh.”

Chân Phượng nhìn hắn: “Ngươi muốn ta làm thế nào mới có thể tin ngươi?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Chân Phượng đánh giá hắn một cái, một lát sau nàng lạnh nhạt nói: “Bán bộ bất diệt kim thân, ngươi muốn đạt tới kim thân bất diệt chân chính?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Giúp ta nâng cao nhục thân!”

Chân Phượng hai tay nhẹ nhàng giơ lên, xích sắt vang lên: “Ta muốn tự do.”

Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục, A Mục đi tới trước mặt Chân Phượng, nàng đánh giá xích sắt một cái, sau đó nhìn Diệp Huyền: “Kiếm của ngươi vẫn chưa đủ để chặt đứt sợi xích này.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Kiếm của ta cũng không được sao?”

A Mục gật đầu: “Vẫn chưa được!”

Diệp Huyền hỏi: “Vậy ngươi có biện pháp gì không?”

A Mục nói: “Không phải kiếm của ngươi không được mà là thực lực của ngươi không đủ, ngươi cần tăng lên thực lực một chút mới có thể chặt đứt xích sắt này!”

Nghe vậy, Diệp Huyền hiểu được ý của A Mục.

Không phải Thiên Tru Kiếm chém xích sắt không được mà là A Mục sợ Chân Phượng đổi ý, nếu hắn cứu đối phương xong đối phương lại không đồng ý trợ giúp hắn, khi đó hắn đi tìm ai nói lý đây?

Dĩ nhiên Chân Phượng cũng hiểu được điểm này, nàng nhìn Diệp Huyền: “Ngươi muốn ta làm gì?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chân Phượng cô nương cần ta giúp gì?”

Chân Phượng nhìn thẳng hắn: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”

Diệp Huyền cười nói: “Chân Phượng tiền bối, lần này tới là muốn tìm tiền bối giúp một việc.”

Chân Phượng nhìn Diệp Huyền: “Tâm tính của ngươi thật tốt!”

A Mục nhìn Diệp Huyền: “Cảm ơn!”

Diệp Huyền khẽ cười nói: “Ta chỉ biết từ khi ta quen A Mục cô nương tới nay, người đạt được lợi ích nhiều nhất là ta. Về phần ngày sau, nếu ta có gì có thể trợ giúp A Mục cô nương thì nhất định sẽ tận lực tương trợ.”

Chân Phượng lắc đầu, xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận