Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 547: Chịu Chút Khuất Nhục Cũng Không Tồi!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, cùng lúc đó, một bóng người liên tục lui lại.

Người này, chính là nam tử mặc bố y kia!

Vừa lui lại, nam tử mặc bố y lui trọn vẹn hơn trăm trượng, mà hắn vừa dừng lại, một thanh kiếm đã lại chém xuống!

Bành!

Nam tử mặc bố y lại lui mấy chục trượng, vừa dừng lại, khóe miệng đã trào một vệt máu tươi, cùng lúc đó, một thanh kiếm lặng yên điểm tới mi tâm hắn, mà Diệp Huyền còn cách ngoài chừng mười trượng.

Diệp Huyền nhìn nam tử mặc bố y, cười nói:

- Thế nào, có phải thấy ta dễ khi dễ?

Nam tử mặc bố ý nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Dừng tay!

Lão giả lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Muốn giết cứ giết, hà tất nói nhảm nhiều như vậy?

Phá Không cảnh!

- Ngươi rất bình tĩnh, còn có chỗ dựa nào sao?

- Ngươi nói thả thì ta phải thả, như vậy không phải quá mất mặt sao?

- Ngươi che giấu thực lực!

- Thả hắn!

Nam tử mặc bố y nhìn thẳng Diệp Huyền:

Diệp Huyền đi tới trước mặt nam tử mặc bố y, đánh giá một chút:

Thanh âm vừa dứt, Diệp Huyền quay người nhìn lại, một lão giả từ trong không gia bước ra.

- Ngươi có biết, ngươi đang nói chuyện với ai không?

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, đúng lúc này, một thanh âm từ bên truyền tới:

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền cười nói:

Lão giả híp mắt, hàn mang lấp lóe:

Lão giả lạnh lùng nói:

Diệp Huyền khẽ gật:

Đúng lúc này, lão giả đột nhiên cả giận:

Lão giả xiết chặt nắm đấm:

Mi tâm nam tử mặc bố y trực tiếp bị xuyên thủng!

- Ta không biết!

Mà nam tử mặc bố y cũng trợn mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng rất nhanh, lại biến thành hối hận.

Nhìn thấy cảnh này, lão giả trực tiếp ngây dại.

Máu tươi bắn tung tóe!

- Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối, thả hắn, nếu không, cả đời này ngươi cũng đừng mong bước vào Đạo Nhất học viện!

- Lão phu không muốn nghe ngươi nói nhảm, mau thả người.

Thanh âm vừa dứt, lão bước lên một bước, một cỗ uy áp cường đại bao phủ Diệp Huyền.

Mà lúc này, tay phải cầm kiếm của Diệp Huyền cũng đâm tới trước.xùy!

- Ta hiểu, ngươi là người trong học viện!

- Ta cảm thấy, chúng ta nên nói lý một chút, là hắn…

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:

- Thả người!

Hắn biết, bản thân gặp được kẻ hung ác.

Sở dĩ hối hận, là bởi vốn không cần để tới mức này. Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ tới, sau khi lão giả xuất hiện, Diệp Huyền lại còn dám giết hắn! Hắn thực sự hoàn toàn không nghĩ tới!

Sau khi nam tử mặc bố y bị Diệp Huyền giết, lão giả ở bên trực tiếp ngây người!

Sau một khắc, lão lập tức chạy tới cạnh nam tử mặc bố ý, nhìn thi thể trước mặt, lệ nóng lập tức chảy ra:

- Gia gia đã nói với ngươi, ngươi có thể trực tiếp gia nhập Đạo Nhất học viện, căn bản không cần tham gia khảo thí. Hết lần này tới lần khác ngươi lại không nghe, ngươi không nghe lời…

Nói tới đây, lão quay người nhìn Diệp Huyền, thần sắc dữ tợn:

- Ngươi đáng chết! Ngươi đáng chết!

Thanh âm vừa dứt, lão vọt mạnh tới Diệp Huyền.

Nơi xa, Diệp Huyền cầm kiếm vọt tới, sau đó buông tay chém.

Diệp Huyền ngừng lại, thế nhưng lực lượng trong kiếm vẫn ổn định như cũ, mà lực lượng trong tay lão giả kia, cũng không hề tiêu tán.

Người tới, chính là Phong đạo sư kia!

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên, ngay sau đó, một nhân ảnh xuất hiện ngay giữa Diệp Huyền cùng lão giả.

- Dừng tay!

Lão giả mở tay phải, trong nháy mắt, không gian trước mặt trực tiếp nứt ra, vô số Ám năng tụ tới trong tay lão!

Thấy Diệp Huyền động thủ, lão giả lập tức sửng sốt, lập tức lại trở nên âm lãnh, sát ý dâng trào.

- Ngươi…

Rõ ràng, lão không nghĩ tới Diệp Huyền lại mạnh như thế.

Nơi xa, Diệp Huyền lãnh đạm:

- Thế nào, đạo sư Đạo Nhất học viện có thể tùy ý can thiệp khảo hạch?

Lão giả cả giận nói:

- Ngươi tự tiện giết người trong học viện, ta là đạo sư, đương nhiên có quyền xử lý, ngươi…

Diệp Huyền đột nhiên cắt ngang lời lão:

- Sao, giờ lại muốn nói nhảm với ta rồi? Lúc nãy lão tử muốn nói với ngươi, không phải ngươi cùng tôn tử ngươi rất trâu bò sao? Không phải không nghe sao? Hiện lão tử không muốn nói, cũng không muốn nghe!

Thanh âm vừa dứt, hắn đã vọt lên!

Lão giả ổn định lại thân thể, khó tin nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền cùng lão giả tách ra, hai người cùng lui mấy chục trượng!

Một tiếng bạo tạc như sấm sét vang lên!

Oanh!

Một kiếm chém xuống.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Phong đạo sư nhìn hai người, cuối cùng nhìn lão giả kia:

- Mục Xương huynh, ngươi muốn làm gì?

Lão giả tên Mục Xương lạnh lùng nói:

- Ngươi hỏi ta làm gì, sao ngươi không hỏi hắn xem!

Phong đạo sư nhíu mày, quay đầu nhìn lại, vừa thấy thi thể nam tử mặc bố y cách không xa, sắc mặt liền trầm xuống, quay đầu nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi làm?

Diệp Huyền gật đầu.

Phong đạo sư gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Vì sao ngươi làm như thế?

Diệp Huyền nói:

- Trước đó ta chém một con Yêu thú, hắn muốn cướp, ta không cho, nên hắn muốn đánh chết ta, thế là, ta đánh chết hắn!

Nghe vậy, Phong đạo sư nhìn qua thi thể tôn Yêu thú.

Thấy thi thể Yêu thú này, Phong đạo sư lại quay đầu nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi giết?

Diệp Huyền gật đầu.

Phong đạo sư nhìn Diệp Huyền thật sâu, Yêu thú kia đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, mà bản thân nó là Yêu thú, cùng giai thường mạnh hơn nhân loại nhiều!

Mà Yêu thú này, lại bị Diệp Huyền giết, hơn nữa, Diệp Huyền lại có thể giao thủ với Mục Xương mà không bại!

Rõ ràng, lúc trước Diệp Huyền đã không dùng toàn lực!

Lúc này, Mục Xương đột nhiên nói:

- Phong Cảnh, ngươi định xử lý chuyện này thế nào?

Phong Cảnh nhìn qua Mục Xương, lãnh đạm nói:

- Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?

Mục Xương lạnh lùng:

- Đương nhiên là xử quyết tại chỗ!

Phong Cảnh không chút biểu tình:

- Mục Xương, là tôn tử của ngươi xuất thủ trước.

Nghe vậy, Mục Xương lập tức trở nên dữ tợn:

- Phong Cảnh, ngươi muốn bao che cho hắn?

Phong Cảnh lắc đầu:

- Không phải bao che, ngươi cũng biết quy củ của chúng ta, tham gia khảo hạch, sinh tử sự phụ. Tôn tử ngươi muốn giết người đoạt bảo, đáng tiếc thực lực không đủ, bị người giết ngược, chuyện này không thể trách người khác!

Mục Xương gắt gao nhìn Phong Cảnh:

- Tốt cho một tên Phong Cảnh, ngươi chờ đó!

Nói xong, lão lại nhìn Diệp Huyền:

- Còn ngươi, không cần biết ngươi là ai, lão phu nhất định giết ngươi!

Nói xong, lão thu thi thể nam tử mặc bố y, sau đó quay người biến mất.

Tại chỗ, Phong Cảnh nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngày sau, khả năng sẽ phải gặp phiền phức không ngớt!

Diệp Huyền cười nói:

- Không sao, phiền phức của ta vẫn luôn không ít!

Phong Cảnh lắc đầu:

- Người trẻ tuổi, vẫn cần phải nghĩ kỹ rồi mới nên làm, mà không phải chỉ cầu thoải mái nhất thời.

Diệp Huyền khẽ gật:

- Lời tiền bối, ta nhớ kỹ!

Phong Cảnh lắc đầu:

- Lần đầu thấy ngươi, lão phu đã biết ngươi không phải người an phận, ngươi phải nhớ kỹ, sau khi tiến vào Đạo Nhất học viện, nếu không thay đổi bản thân, nhất định sẽ bị thua thiệt!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta không gây chuyện, nhưng người khác lại muốn chọc ta, ta cũng không thề làm gì khác!

Phong Cảnh lãnh đạm nói:

- Có đôi khi, chịu một chút khuất nhục cũng không phải chuyện xấu! Theo ta!

Nói xong, lão quay người rời đi.

Diệp Huyền nhún vai, thu hồi thi thể Yêu thú, sao đó rời đi cùng Phong Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận