Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3684. Ta nói! (2)



Chương 3684. Ta nói! (2)




Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên biến mất. Khi hắn xuất hiện lại lần nữa thì đã ở trước mặt Tiêu Hiếu!
Tiêu Hiếu híp mắt lại, vội đánh một quyền!
Mà Diệp Huyền cũng không tránh, hắn để mặc một quyền kia đánh lên ngực mình!
Khi đường quyền kia đánh lên ngực Diệp Huyền, trong lòng Tiêu Hiếu bỗng dấy lên nỗi bất an. Thế nhưng lúc này, hắn ta muốn thu quyền cũng không thể, chỉ có thể gia tăng sức mạnh!
Uỳnh!
Diệp Huyền bay đi!
Tiêu Hiếu thì rơi vào trong một vực thẳm thời không!
Vực thẳm thời không thần bí!
Tiêu Hiếu nhíu mày, hắn ta ấn tay phải xuống, vực thẳm thời không lập tức lõm xuống, ngay sau đó hắn ta xông thẳng về phía trước!
Rầm!
Tiêu Hiếu đã xông ra ngoài!
Có điều lúc này, Diệp Huyền đã biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Tiêu Hiếu bèn trở nên khó coi. Hắn ta đột nhiên quay đầu: “Điều Chấp Pháp Vệ qua đây!”
Hắn ta phát hiện thực lực của một mình hắn ta thì hơi khó giết Diệp Huyền.
Chắc chắn Diệp Huyền không đánh lại được hắn ta, nhưng vấn đề là cái tên này không liều mạng với hắn ta!
Linh Sơn.
Hôm ấy, đột nhiên có một người đến Linh Sơn!
Là Tông Thủ, giới chủ của Vân Giới!
Tông Thủ vừa lên Linh Sơn là Huyền lão đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Hắn ta nhìn liếc quan căn nhà tranh, sau đó cười nói: “Huyền lão, ta muốn gặp Ngôn sơn chủ!”
Huyền lão nhìn đối phương: “Cút!”
Tông Thủ cười ha ha: “Tương truyền Huyền lão là người thứ ba trong Vô Đạo cảnh, ta muốn thỉnh giáo xem sao!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất!
Chỉ trong chốc lát, cả đất trời như sôi sục!
Ánh mắt Huyền lão thoáng hiện vẻ hung dữ, hắn ta bước lên phía trước một bước. Ngay sau đó, hai người tiến vào một thời không thần bí nào đó.
Hai người cũng không đánh nhau ở trong thời không này, bởi vì thời không này có cấm chế rất mạnh. Là cấm chế mà năm xưa Quân Đạo Lâm để lại, một khi có người phá vỡ thời không của Đạo Lâm Giới, kiểu mang tính hủy diệt và quy mô lớn ấy thì cấm chế này sẽ xuất hiện.
Nó không phải thứ mà cường giả Vô Đạo cảnh có thể đối đầu được!
Thế nên những năm này, thời không phía không xa đột nhiên biến thành một cái lốc xoáy. Ngay sau đó, Tông Thủ bước ra, hắn ta liếc nhìn Linh Sơn. Rất nhanh sau đó, vẻ mặt hắn ta trở nên u ấm. Hắn ta nhìn Huyền lão ở phía không xa: “Nàng ta đang ở đâu!”
Huyền lão cười lạnh lùng: “Ngươi cho rằng ta sẽ nói sao?”
Tông Thủ híp mắt lại, lúc này, hàng chục luồng khí tức lớn mạnh xuất hiện xung quanh Huyền lão.
Trong đó có hơn mười người là Vô Đạo cảnh!
Ánh mắt Tông Thủ càng lúc càng nhiều sát ý: “Giết!”
Những cường giả xung quanh đang định ra tay thì lúc này, Huyền lão đột nhiên nói: “Ta nói! Sơn chủ đang ở trong cơ thể của Diệp công tử…”
Diệp Huyền: “…”
Tông Thủ nhíu mày: “Diệp Huyền?”
Huyền lão thành thật gật đầu.
Tông Thủ trầm mặc một hồi rồi nói: “Đi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa mọi người biến mất.
Huyền lão liếc nhìn bầu trời, hắn ta khẽ nói: “Tiểu gia hỏa… ngươi phải chống chọi đấy!”
Diệp Huyền: “…”

Ở một vùng trời nào đó, Tông Thủ đưa các cường giả Vân Giới tụ họp với Chấp Pháp Tông.
Tiêu Hiếu nhíu mày: “Ở trong cơ thể Diệp Huyền?”
Tông Thủ gật đầu: “Nữ nhân kia không ở Linh Sơn!”
Tiêu Hiếu trầm mặc.
Tông Thủ trầm giọng nói: “Nữ nhân kia không xuất hiện, tức là đối phương đang tu luyện Vô cảnh rồi!”
Tiêu Hiếu nói: “Ngươi thấy nàng ta có thể đạt Vô cảnh trong thời gian ngắn không?”
Tông Thủ lắc đầu: “Không thể nào! Nàng ta không phải A Đạo Linh!”
Tiêu Hiếu khẽ nói: “Ta thấy được đấy!”
Tông Thủ nhìn Tiêu Hiếu, kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
Tiêu Hiếu trầm giọng nói: “Diệp Huyền cực kì không đơn giản, thanh kiếm trong tay hắn không những có thể bỏ qua thời không mà còn hấp thụ được cả thần lôi!”
Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một chút rồi bảo: “Lần đầu tiên đến Đạo Lâm Giới, hắn cũng chỉ mới là Mệnh Thể cảnh, nhưng hiện giờ hắn đã lên Nguyên Thần cảnh rồi đấy, mà hắn chỉ mất chưa đến nửa tháng!”
Tông Thủ nhíu mày: “Ý của ngươi là trên người hắn có thần vật gì đó có thể rút ngắn thời gian tu luyện?”
Tiêu Hiếu gật đầu.
Nghe vậy, vẻ mặt Tông Thủ lập tức trở nên khó coi.
Tiêu Hiếu khẽ nói: “Chúng ta đã ra tay với Linh Sơn, như vậy cũng có nghĩa là chúng ta không còn đường lui nữa! Nếu như để Ngôn Bán Sơn đạt đến Vô cảnh… mà đừng nói Vô cảnh, dù là Bán Bộ Vô cảnh cũng đã là một đại nạn đối với chúng ta! Như vậy cũng có nghĩa là thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa!”
Tông Thủ trầm giọng nói: “Diệp Huyền…”
Tiêu Hiếu nhìn về phía xa xa, ánh mắt hắn ta lộ vẻ lo âu: “Bằng mọi giá phải giết được người này, bằng không sau này hắn sẽ trở thành mối đại họa!”
Tông Thủ gật đầu: “Ta liên lạc với mấy người Ấn Sát Các xem sao!”
Tiêu Hiếu nhíu mày, lúc này Tông Thủ trầm giọng nói: “Chắc chắn bọn họ đã biết rồi! Chúng ta muốn độc chiếm là điều không thể!”
Tiêu Hiếu trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Ngươi đi liên hệ xem sao!”
Tông Thủ quay người rời đi!
Hết chương 3684.



Bạn cần đăng nhập để bình luận