Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 412: Không Thể Nghe Diệp Huyền Ngươi Tán Dóc Vô Nghĩa!

Hơn nữa, có nhiều người không đáng để Diệp Huyền hắn và các huynh đệ liều mạng thủ hộ. Diệp Huyền hắn không phải Thánh Nhân, không làm được sự tình lấy đức báo oán.

Ngươi mắng ta, muốn ta chết, mà ta lại phải bảo hộ ngươi?

Hắn không biết Thánh Nhân có thể làm được hay không, ngược lại, hắn không làm được.

Vì mảnh đại địa này, hắn đã từng nỗ lực. Hắn có thể ngăn cản tu sĩ Trung Thổ Thần Châu, nhưng lại không ngăn được tu sĩ bản thổ Thanh Châu tự tư và tham lam.

Đối với hắn hiện tại mà nói, chỉ cần làm sự tình bản thân có năng lực làm, bảo hộ tốt những người bên cạnh đáng được bảo hộ.

Giờ phút này, mục tiêu của hắn, chính là dãy núi phía nam Thanh Châu.

Bởi vì Đại thần lầu hai muốn hắn đến đó.

Có đạo tắc!

Diệp Huyền tăng tốc bước chân, việc cấp bách của hắn hiện tại là tăng cao thực lực của bản thân, tốt nhất là phải có được năng lực cho dù không dùng Giới Ngục tháp cũng có thể chém giết cường giả chân Ngự Pháp cảnh.

Ngược lại, bây giờ hắn không muốn trêu chọc Đại thần lầu hai này, bởi vì từ khi Đại thần lầu hai trở về, hắn phát hiện, tính tình của Đại thần lầu hai càng ngày càng nóng nảy.

Mặc dù những tồn tại bị giam giữ trong tháp này vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu xử lý tốt, cũng có thể trở thành trợ thủ đắc lực a!

Mà bên trong Giới Ngục tháp, lầu hai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng vang thùng thùng, Diệp Huyền cũng không biết Đại thần lầu hai đang làm gì...

Mà chính hắn, cũng muốn sớm tìm được đạo tắc thứ hai, có đạo tắc, hắn có thể khống chế Giới Ngục tháp tốt hơn!

Tốc độ của Diệp Huyền rất nhanh, ngay lúc hắn sắp xuyên qua một mảnh rừng rậm rạp, bất ngờ xảy ra chuyện, một cỗ uy áp cường đại đột nhiên bao phủ hắn.

Trong khoảng thời gian đi ra ngoài, ngoại trừ đánh với Hộ Giới Minh vài trận, Đại thần lầu hai còn giúp hắn tìm đạo tắc.

Đặc biệt là hiện tại, nữ tử thần bí đã rời đi, hắn hoàn toàn không dám trêu chọc Đại thần lầu hai này, bởi vì hiện tại, hắn còn không đánh lại Đại thần lầu hai này!

Hơn nữa, có đạo tắc thứ hai, nói không chừng có thể mở ra tầng thứ ba!

Không đúng, phải nói, Đại thần lầu hai này chỉ đi tìm vì bản thân nó! Bởi vì nếu nó muốn sớm được tự do, nhất định phải tìm được đạo tắc thứ hai.

Rất nhanh, Diệp Huyền cưỡi Hắc Diễm Mã tiến vào trong núi sâu mịt mờ, hắn một mực chạy như điên, tựa như một cơn gió mạnh.

Hắc Diễm Mã dưới thân hắn trực tiếp vỡ tan, mà bản thân hắn, càng liên tục lùi lại, vừa lui, lui xa trọn vẹn gần trăm trượng!

Giống như Đại thần lầu hai này, mặc dù bình thường hết sức hung, nhưng cũng giúp hắn không ít việc!

Diệp Huyền dừng bước lại, ở vị trí cũ của hắn, một người áo đen đứng đấy, toàn thân người áo đen được áo bào đen che giấu, không nhìn ra bộ dáng chân thật.

Loại thời điểm này, phải khiêm tốn một chút!

Oanh!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua người áo đen cách đó không xa, thân thể người áo đen bỗng nhiên hư ảo, vẻ mặt Diệp Huyền bỗng nhiên đại biến, một cỗ kiếm ý cường đại đột nhiên bao phủ toàn thân hắn.

Bành!

Cường giả chân Ngự Pháp cảnh!

Người áo đen khẽ nâng lên tay phải, trong chốc lát, không gian xung quanh Diệp Huyền thế mà bắt đầu tầng tầng vặn vẹo, tựa như xoay bánh quai chèo, vô cùng doạ người.

Kiếm chưa đến, thế tới trước!

Cường giả chân Ngự Pháp cảnh!

Oanh!

Lúc cỗ thế kia áp tới đỉnh đầu hắn, hắn đưa ra tay phải, nhẹ nhàng nhấc lên trên.

Phía dưới, người áo đen lẳng lặng đứng đấy, mặc dù đại địa chung quanh hắn đã bắt đầu rung động kịch liệt, thế nhưng, hắn rất bình tĩnh!

Diệp Huyền mở ra lòng bàn tay, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện, sau một khắc, hai tay hắn cầm kiếm, đột nhiên một trảm về phía trước.

Diệp Huyền lau máu tươi trên khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc.

Đây là lần đầu hắn giao thủ với cường giả chân Ngự Pháp cảnh, mà cảm nhận của hắn lúc này, chính là giữa bản thân và cường giả chân Ngự Pháp cảnh có sự chênh lệch rất lớn, đây là một loại khác biệt về chất, chênh lệch này, dùng trang bị cũng khó có thể đền bù!

Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, tựa như một đầu bạch hạc đạp không bay lên, trên không, kiếm trong tay hắn run lên kịch liệt, một cỗ kiếm thế cường đại bạo phát ra tựa như một dòng lũ lớn!

Theo một tiếng nổ vang lên, cả người Diệp Huyền liên tục lui về phía sau mấy chục trượng, hắn vừa dừng lại, mấy chục cây đại thụ sau lưng trực tiếp hóa thành bột mịn.

Lần này, khóe miệng của hắn đã tràn ra máu tươi.

Một khắc khi Thiện Niệm kiếm ý xuất hiện, một nắm đấm đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, nhưng lại bị Thiện Niệm kiếm ý ngăn cản, thế nhưng, bàn tay của người áo đen khẽ đè ép, cỗ Thiện Niệm kiếm ý kia lập tức vỡ tan, Diệp Huyền trong nháy mắt đã lui hơn bốn mươi trượng!

Thiện Niệm kiếm ý!

Không gian chấn động, cỗ kiếm thế Diệp Huyền thả ra trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền đã chém tới.

Trên thân kiếm, tản ra một cỗ kiếm ý màu đen sẫm.

Ác Niệm kiếm ý!

Lúc này, người áo đen mở ra tay phải, sau đó cách không nhẹ nhàng vồ một cái, trong chốc lát, không gian nơi kiếm của Diệp Huyền chém tới một trận chập trùng, kiếm tựa như bị không gian kẹp lại, vô phương tiến thêm nửa tấc.

Diệp Huyền gầm lên giận dữ, hai tay cầm kiếm đè ép xuống.

Ác Niệm kiếm ý lập tức bộc phát ra!

Bành!

Không gian run rẩy một trận, người áo đen liên tục lùi lại mười bước!

Mà Diệp Huyền lại lui về vị trí cũ!

Người áo đen không tiếp tục ra tay, hắn nhìn thoáng qua lòng bàn tay của bản thân, trong lòng bàn tay, có một vết máu.

Vẻ mặt Diệp Huyền cứng đờ: "..."

Nói xong, hắn vọt thẳng tới phía Diệp Huyền.

- Không muốn biết, lão phu chỉ biết, không thể nghe Diệp Huyền ngươi tán dóc vô nghĩa, nếu không, sợ là không thể giết ngươi.

Nói đến đây, hắn còn muốn nói điều gì, Tư Đồ Minh lại lắc đầu:

- Tư Đồ Minh, ngươi có muốn biết vì sao Hộ Giới Minh không dám quang minh chính đại tới giết ta?

- Ngươi căn bản không phải người Hộ Giới Minh, nếu ta đoán không sai, ngươi chính là Tư Đồ Minh, đúng không?

Người áo đen ngừng lại, yên lặng một lúc lâu, hắn bỏ đi áo bào đen, chính là Tư Đồ Minh.

Tư Đồ Minh lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Làm sao ngươi đoán được ta!

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu Hộ Giới Minh muốn giết ta, sẽ quang minh chính đại tới giết, nếu không, bọn hắn đã sớm phái người tới diệt trừ ta. Mà ngoại trừ Hộ Giới Minh, như vậy, cũng chỉ còn lại Tư Đồ gia ngươi có lý do giết ta, bởi vì các ngươi không muốn ta tiết lộ sự tình các ngươi muốn đối phó Hộ Giới Minh, đúng không?

Tư Đồ Minh nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi thông minh hơn ta tưởng tưởng nhiều lắm!

Diệp Huyền cười nói:

Thanh âm vừa dứt, hắn đã muốn xuất thủ lần nữa, mà lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên cười nói:

Thanh âm của người áo đen khàn khàn, rõ ràng, là cố ý gây nên.

- Tuổi còn trẻ, Kiếm đạo đã có tạo nghệ như thế, hiếm có! Đáng tiếc, ngươi lại muốn đối địch với Hộ Giới Minh ta, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!

Người áo đen yên lặng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

Một kiếm vừa rồi của Diệp Huyền, đã đâm rách da của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận