Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 972: Đó Là Kiếp Trước Của Ngươi!

Đám Chấp Pháp giả đứng ngay sau lưng mọi người! Không ai dám lui nữa!

Lúc này, Tinh Chủ đột nhiên nói:

- Nếu là thắng, sau khi tiến vào Thần Quốc, chư vị có thể tự do cướp bóc ba ngày, của cải đều thuộc về mọi người!

Của cải!

Nghe được lời ấy, rất nhiều cường giả mắt phát sáng!

Đột nhiên, không biết người nào hô một tiếng:

- Xông lên!

Rất nhanh, vô số cường giả phóng về phía quân đội Thần Quốc.

Nói xong, hắn nhìn mọi người:

- Để cho Đường tộc ta tới trước đi!

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng, Tinh Chủ trầm giọng nói:

Đường Diêm đột nhiên nói:

Khi nhìn thấy họ, sắc mặt đám Tinh Chủ lập tức trở nên cực kỳ khó coi! Nếu như nói vừa rồi còn có một chút phần thắng, như vậy hiện tại, thực lực Thần Quốc đã hoàn toàn nghiền ép bọn hắn!

Tộc trưởng kinh diễm nhất trong lịch sử Đường tộc!

Cách đó không xa, tiểu nữ hài quay đầu nhìn về phía Nam Cung Uyển, người sau hơi hơi thi lễ, nàng vung tay phải lên, một cây cờ dài đột nhiên phóng lên tận trời.

Hắn mở lòng bàn tay ra, một đóa hoa sen đột nhiên xuất hiện, sau một khắc, đóa hoa trôi lên trên không, cả quá trình nó đón gió căng phồng lên. Rất nhanh, phía trên nó đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, ở trong là một bạch y nữ tử.

Hoàn toàn nghiền ép!

Yên lặng một chớp mắt, nơi xa chân trời đột nhiên xuất hiện vô số cường giả! Toàn bộ đều đến từ các thế gia và tông môn. Số lượng rất nhiều, thực lực rất mạnh!

- Người nào tới trước?

Trên hoa sen, ánh mắt Mục Nam Tri dần dần thư thái, nàng nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng, tầm mắt nàng rơi xuống trên người cô gái.

- Nếu không cần át chủ bài, giờ phút này cũng chỉ có thể chờ chết! Bắt giặc bắt vua đầu tiên, giết con bé kia trước!

Tiểu nữ hài không hề yếu thế đối mặt.

Mục Nam Tri!

Phía dưới, cô bé kia ngẩng đầu nhìn, mặt vô cảm. Hai lão già ôm kiếm phía sau thì ngưng trọng lên, rồi họ di chuyển đứng lên trước mặt tiểu nữ hài. Nàng nhẹ nhàng quơ quơ tay, hai tên lão giả do dự một chút, lại lui ra sau.

Nữ tử váy trắng xuất kiếm, sau một khắc, nàng lại bị một kiếm xuyên thủng giữa chân mày, chậm rãi rơi xuống.

Đúng lúc này, hình ảnh đột nhiên run rẩy, rồi càng ngày càng mơ hồ.

Kiếp trước!

- Thiên sinh Kiếm đạo linh thể... Hả?

- Nói thì vậy nhưng kiếp trước của ngươi cũng không đơn giản đâu.

Mục Nam Tri đánh giá, trong mắt có một tia kinh ngạc:

Mục Nam Tri nhìn tiểu nữ hài:

- Ta chính là ta, bất luận nhân quả gì đi nữa cũng không thể ảnh hưởng tới ta.

Tiểu nữ hài nhìn thẳng Mục Nam Tri:

Nàng bấm ngón tay tính toán, rất nhanh, không gian đỉnh đầu tiểu nữ hài đột nhiên mờ đi, chỉ chốc lát, một hình ảnh xuất hiện. Đó là một mảnh thế giới xám mịt mờ, một nữ tử váy trắng đứng trong đám mây nhìn xuống, vẻ mặt hờ hững, vô số người đứng quanh mà trong mắt họ lại tràn đầy tuyệt vọng. Đối diện nàng, còn có một tên kiếm tu áo xanh cùng với một tên kiếm tu mang vân bạch sắc trường bào.

Tiểu nữ hài nhìn Mục Nam Tri trên không:

- Kiếp trước liên quan gì tới ta?

Mục Nam Tri cười nói:

Đột nhiên.

- Đó là kiếp trước của ngươi!

Mục Nam Tri nhìn xem tiểu nữ hài:

Hình ảnh ngừng lại!

- Có một số nhân quả lại chính là do ngươi, chứ không phải ai áp đặt cho ngươi được.

Tiểu nữ hài lạnh lùng:

- Nhiều lời làm gì? Tới chiến là được!

Đối mặt lời nói hùng hổ đó, Mục Nam Tri cũng không tức giận, nàng cười nói:

- Ngươi muốn nhất thống vũ trụ hỗn độn ư?

Tiểu nữ hài nhìn thẳng Mục Nam Tri:

- Vũ trụ hỗn độn chiến loạn kéo dài, chỉ cần ta nhất thống là thiên hạ an bình!

Mục Nam Tri cười nói:

- Vậy ngươi có biết, thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, bây giờ ngươi nhất thống, ngày sau vẫn sẽ phải trở về chiến loạn thôi.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Có thứ nào đó không cho ta xem cho ngươi!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:

- Không phải Thiên Đạo!

Nói đến đây, nàng đột nhiên biến sắc:

- Chuyện của ta ngươi cũng dám quản. Ngươi. . .

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Ngươi muốn giúp ta đoán mệnh sao?

Mục Nam Tri dừng lại, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Có thể chứ?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

- Cũng được! Ta cũng muốn nhìn một chút xem kiếp trước ta thế nào!

Mục Nam Tri mỉm cười, tay nàng bắt đầu bấm nhanh dần, bốn phía xuất hiện từng đạo lực lượng thần bí, Diệp Huyền chưa thấy chúng bao giờ!

Lúc này, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trên đầu. Hắn tò mò nhìn lên, thế nhưng bên trong hư không chân trời, mây đen lại tụ tập, một luồng uy áp cực kỳ khủng bố đè xuống!

Mục Nam Tri cau mày, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trên không:

Mục Nam Tri đánh giá Diệp Huyền, trong mắt lóe lên một vệt kinh ngạc, sau một khắc, nàng bấm ngón tay tính toán, rất nhanh, không gian trên đỉnh đầu Diệp Huyền đột nhiên run lên.

Dường như phát giác được tầm mắt ấy, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại.

Giờ phút này Diệp Huyền đang chữa thương!

Mục Nam Tri đang muốn nói chuyện, đột nhiên, nàng quay người nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa đang đứng trên tường thành tàn phá.

- Chuyện tương lai thì tương lai nói, còn chuyện hiện tại, hiện tại làm.

Tiểu nữ hài bình tĩnh:

- Ai chứ? Bá đạo như vậy!

Mục Nam Tri lắc đầu:

- Không biết, nhưng hẳn là rất mạnh.

Diệp Huyền nói:

- Ngươi lợi hại như vậy, có thể cưỡng ép không?

Mục Nam Tri suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

- Để ta thử xem!

Nàng vung tay phải lên, một lực lượng phóng lên tận trời, sau một khắc, uy áp phía chân trời bị xóa đi.

Mục Nam Tri tiếp tục bắt đầu, rất nhanh, đỉnh đầu Diệp Huyền xuất hiện một hình ảnh, lần này khá là rõ ràng. Trong đó là một dãy núi, mà trên không, vô số yêu thú bừa bãi tàn phá...

Nhưng vào lúc này, Mục Nam Tri đột nhiên ngẩng đầu, sau một khắc, một lực lượng thần bí đột nhiên xuất hiện trên đầu Diệp Huyền.

Oanh!

Hình ảnh biến mất tăm!

Diệp Huyền:

“...”

Mục Nam Tri vẻ mặt hơi hơi trầm xuống.

Diệp Huyền nhìn về phía nàng:

- Còn có thể tính chứ?

Mục Nam Tri lắc đầu:

- Nếu là bản thể ta ở đây thì còn có thể thử một chút, đáng tiếc giờ ta chỉ là một phân thân.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Mệnh số của ngươi có người đang che lấp, rất mạnh.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Kẻ nào lại làm thế?

Mục Nam Tri cười nói:

- Ta đây cũng không biết!

Nói xong, nàng quay người nhìn về phía đám người Đường Diêm, hắn liền vội cung kính thi lễ:

- Bái kiến tiên tổ!

Mục Nam Tri cười nói:

- Ta để lại phân thân ở đây là hi vọng lúc Đường tộc gặp nguy thì ta còn có thể cứu vãn chút gì hay không. Bây giờ ngươi gọi ta ra, ngày sau có thể Đường tộc ta cũng không còn lá bài tẩy nào nữa.

Đường Diêm trầm giọng nói:

- Thần Quốc đột kích, đã là thời khắc nguy nan nhất của Đường tộc ta!

Mục Nam Tri khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn tiểu nữ hài, nhưng vào lúc này, một lão giả tóc trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Mục Nam Tri.

Ông ta nói:

- Xin chỉ giáo!

Mục Nam Tri chợt kinh ngạc:

- Đế Cảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận