Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1240: Kiếm ý

Diệp Huyền có hơi cạn lời.

Hắn không ngờ Kiếm Tôn lại đi ra!

Một màn này có hơi hỏng chuyện.

Kiếm Tôn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, có chút áy náy: “Xin lỗi, đã mang tới cho ngươi nhiều phiền phức như vậy."

Diệp Huyền cười nói: "Phiền phức này không đáng kể chút nào, dù sao cho dù không có tiền bối thì Thần Điện bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta!"

Kiếm Tôn khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Tru Tà Nhi: “Ngươi muốn tìm ta?"

Tru Tà Nhi nhìn Kiếm Tôn, không nói gì cả.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Không phải ngươi muốn tháp đó sao? Không phải ngươi muốn tìm Kiếm Tôn tiền bối sao? Hắn ta ở ngay đây này! Ngươi đánh hắn ta đi!"

Tru Tà Nhi trầm mặc.

Kiếm Tôn nhìn thoáng qua Tru Tà Nhi: “Có gì cứ tới tìm ta, không liên quan đến Diệp tiểu hữu, hiểu chưa?"

Tru Tà Nhi nhắm hai mắt lại, ánh mắt dần dần lạnh như băng.

Huống chi bên cạnh còn có một Diệp Huyền!

Tru Tà Nhi không có để ý đến hắn, nàng nhìn về phía Kiếm Tôn: “Ta có chút tò mò, tại sao Kiếm Tôn các hạ muốn đi theo Diệp Huyền này."

Bây giờ, đối với Kiếm Tôn mà nói, hắn ta cũng chỉ muốn lĩnh hội kiếm đạo của mình.

Tru Tà Nhi lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Ngươi có thể ngậm miệng được không!"

Nói xong, hắn ta quay người biến mất không thấy gì nữa.

Kiếm Tôn mặt không biểu cảm: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi?"

Diệp Huyền lạnh lùng nói: "Xem ra, Thần Điện ngươi cũng chỉ biết lấy lớn hiếp nhỏ!"

Với thực lực của nàng thì hoàn toàn không làm gì được vị Kiếm Tôn này!

Về phần Ngũ Duy gì đó, hắn ta không quan tâm.

Lúc này, Kiếm Tôn lại nói: "Không phải Thần Điện ngươi muốn tìm lão phu sao? Bây giờ lão phu đang ở đây."

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Tru Tà Nhi: “Tru cô nương, đi thong thả không tiễn."

Lại về Giới Ngục tháp!

Kiếm đạo đột phá là mục tiêu lớn nhất đời này của hắn ta.

Tru Tà Nhi đứng tại chỗ trầm mặc một lúc, sau đó nàng cũng biến mất.

Diệp Huyền nhún vai: “Sẽ thế nào? Đơn giản chính là rất nhiều người đến Bắc Cảnh mà thôi! Nhưng mà ta có thể cam đoan với ngươi, người cuối cùng được lời tuyệt đối không phải Thần Điện ngươi, bởi vì chắc chắn ta và Kiếm Tôn tiền bối sẽ đuổi theo Thần Điện ngươi đánh!"

Tu luyện!

Diệp Huyền cười nói: "Sức hút nhân cách chăng!"

Mà trong khoảng thời gian này, Tru Tà Nhi đó cũng không có rời đi, cả ngày đi lung tung trong thành, cuối cùng, nàng lại đi dạo đến Tiên Đạo tông!

Tru Tà Nhi cười nói: "Diệp Huyền, ta hơi tò mò,, tò mò tại sao Kiếm Tôn này lại đi theo bên cạnh ngươi, hơn nữa, còn tương trợ ngươi!"

Bây giờ có người nào lại không biết tầm quan trọng của Diệp Linh?

Chuyện này không thể nghi ngờ gì đã đánh động tất cả cường giả đang ẩn nấp trong toàn bộ Bắc Cảnh!

Cũng chính là địa bàn của Diệp Linh!

Tru Tà Nhi nhìn chằm chằm vào hắn: “Nếu để người khác biết Kiếm Tôn ở Bắc Cảnh ngươi, ngươi cảm thấy sẽ thế nào?"

Trong khoảng thời gian này, Bắc Cảnh yên tĩnh hiếm có, đây có thể nói là cơ hội cho hắn, hắn cần nhân cơ hội này tăng thực lực mình lên.

Mặc dù bây giờ hắn đã có thể đánh cân sức ngang tài với cường giả như Tru Tà Nhi nhưng hắn biết vẫn còn kém rất nhiều!

Diệp Huyền bắt đầu bế quan.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Từ sau khi từ U Minh Điện trở về, thật ra hắn có rất nhiều cảm ngộ, mà bây giờ hắn phải lĩnh hội triệt để những cảm ngộ này, hóa chúng thành thứ hữu dụng!

Lĩnh hội!

Diệp Huyền trở lại Bắc Cảnh, sau đó trực tiếp bắt đầu bế quan!

Đó chính là mạng của Diệp Huyền!

Ai động vào Diệp Linh, chắc chắn Diệp Huyền sẽ nổi điên.

Đám người Kiều Thiên Nhi nấp trong bóng tối âm thầm đề phòng, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.

Nhưng Tru Tà Nhi này không hề động thủ với Diệp Linh, không chỉ không động thủ mà còn dạy đối phương... cuối cùng, còn lấy được thân phận cung phụng ở Tiên Đạo tông!

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Đây là chiến lược gì vậy?

Mà trong khoảng thời gian này, xung quanh Bắc Cảnh lại âm thầm xuất hiện nhiều cường giả.

Hiển nhiên, rất nhiều người đã bắt đầu hoài nghi Diệp Huyền.

Nhưng lại không có người ra tay với hắn.

Bởi vì bây giờ, trừ Thần Điện ra thì không ai có thể chắc chắn trăm phần trăm Kiếm Tôn đang ở Bắc Cảnh.

Ước chừng nửa tháng sau, Diệp Huyền đột nhiên từ trong phòng đi ra.

Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu đã chờ ở ngoài cửa rất lâu rồi.

Diệp Huyền hít sâu một hơi, hắn xòe lòng bàn tay ra, Thiên Tru kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.

Diệp Huyền nhìn về phía Thiên Tru kiếm trong tay, mỉm cười: “Kiếm!"

Vừa dứt lời, hai cỗ kiếm ý đột nhiên từ trong Thiên Tru Kiếm quét ra, trong nháy mắt, kiếm ý một đen một trắng bao phủ bốn phía.

Kiếm ý!

Trong khoảng thời gian này, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là kiếm ý!

Trước kia, kiếm của hắn và kiếm ý tách rời nhau, kiếm ý là kiếm ý, kiếm là kiếm, hắn không hề kết hợp cả hai cái lại.

Nhưng bây giờ hắn lại trực tiếp kết hợp kiếm ý của mình với Thiên Tru kiếm.

Ngày trước, hắn cảm thấy kiếm ý là một thứ hư vô mờ mịt, nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy kiếm ý này cũng có sinh mệnh. Kiếm ý sinh ra vì hắn, mà hắn tức là kiếm, kiếm ý và kiếm dung hợp có thể khiến cho kiếm của mình có uy lực mạnh hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận