Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 633: Muội Muội Quan Trọng Hơn

Trong tầng thứ chín, khóe miệng Diệp Huyền co giật, thực lực tiểu yêu thú này quá dọa người.

Tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:

- Ngươi có khả năng bảo nàng không cần đến.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Nàng có khả năng đã sắp tới.

Nghe vậy, sắc mặt con tiểu yêu thú biến thành hung tàn, cùng lúc đó, một cỗ khí tức thô bạo đột nhiên xuất hiện.

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Ta rời khỏi nơi này, nàng liền không tới nơi đây.

- Ngươi muốn lợi dụng ta bảo hộ các nàng?

Tiểu yêu thú cười lạnh, nói:

- Các nàng lưu lại nơi này, ta ra ngoài, như thế nào?

- Đúng!

- Nhưng mà, bên ngoài rất nguy hiểm.

- Sư phụ ta Giản Tự Tại nói, ta mà chết, nhất định sẽ để toàn bộ sinh linh trong Vô Gian luyện ngục chôn cùng ta!

Nghe thấy Diệp Huyền nói thế, khí tức thô bạo kia lập tức biến mất

- Đê tiện nhân tộc. . . Ngươi mơ tưởng!

Con tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Diệp Huyền lại nói:

Diệp Huyền nói:

Giản Tự Tại đột nhiên nói:

Sắc mặt tiểu yêu thú biến thành dữ tợn, nói:

- Ngươi nói lời này. . . Mặt không đỏ chút nào hay sao?

Diệp Huyền lãm đạm nói:

Tiểu yêu thú: . . .

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

Tiểu yêu thú lui sang một bên, nói:

Diệp Huyền: . . .

Rõ ràng, tên nhân loại trước mặt đã chọc giận nó.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Trước mặt Diệp Huyền, con tiểu yêu thú kia nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, tròng mắt của nó đều là sát ý.

Diệp Huyền gật đầu.

- Ngươi muốn đi Độc Cô gia?

Độc Cô Huyên đột nhiên giữ chặt cánh tay của hắn, nói:

Thế nhưng rất nhanh, đạo sát ý kia nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.

Nghe thấy Diệp Huyền nói vậy, mí mắt tiểu yêu thú co giật một lúc, nó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền rất lâu, sau đó lui về trong góc, cũng không nói cái gì.

Nội tâm Diệp Huyền lại thả lỏng rất nhiều, hắn quay người nhìn về phía Độc Cô Huyên, nói:

- Chiếu cố Linh Nhi thật tốt.

- Nhân loại, nói cho ta biết, tại sao nàng lại thu một nhân loại làm đồ đệ.

- Cầu ngươi nên chừa chút mặt mũi.

Trong Giới Ngục tháp, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên:

- Bởi vì ta ưu tú! Vô cùng… vô cùng ưu tú!

Độc Cô Huyên trầm giọng nói:

- Mặc dù bản thân hai gia chủ Độc Cô gia bị trọng thương, thế nhưng, thực lực tổng hợp của Độc Cô gia vẫn còn ở đó.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, nói:

- Ta biết.

Độc Cô Huyên cau mày, nói:

- Vậy ngươi còn đi làm gì?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Bọn họ đánh muội muội ta!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Hắn đã đi tới Vị Ương tinh vực. Nhưng hiện tại, Độc Cô gia đang nhắm vào hắn, ngoại trừ Độc Cô gia, Cổ gia, Ngôn gia, Thánh địa, còn có nam bắc Vũ Tông, này mấy phương thế lực đều đã xuất động.

Người áo đen vội vàng nói:

- Chắc chắn chứ?

Không biết trôi qua bao lâu, tiểu nữ tử mở mắt ra, nàng nhìn người áo đen trước mặt, mặt không biểu tình, nói:

Ở trong đại điện, một tiểu nữ tử xinh đẹp ngồi yên lặng, ở trước mặt nàng là một người áo đen đang quỳ.

Đây là đệ nhất thế lực trong Vị Ương tinh vực, Vị Ương tinh cung!

Đối mặt với Độc Cô gia, hắn sẽ không lựa chọn liều mạng!

Ngoài sáng đánh không lại, vậy thì ám sát!

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền biến mất.

Sau khi Diệp Huyền biến mất không lâu, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trên vùng trời Vô Gian luyện ngục. Bóng đen nhìn thoáng qua Vô Gian luyện ngục, nói khẽ:

- Cái tháp kia đã xuất hiện. . . Đến thông tri Thánh Chủ.

Nói xong, hắn quay người biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Trong tinh không xa xôi, có một tòa cung điện, phía trên cung điện, có chín con rồng lớn đang xoay tròn.

Vị Ương cung!

Ám sát!

Qua chừng một lúc sau, nơi này xuất hiện mười mấy bộ thi thể, mà những thi thể này đều bị hút sạch sành sanh.

Âm thầm, Diệp Huyền im lặng một lát, sau một khắc, hắn đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Trong tinh không mịt mờ, Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, bốn phía âm trầm, còn có một số cường giả.

Rất nhanh, Diệp Huyền lặng lẽ rời khỏi Vô Gian luyện ngục.

Nhìn bóng lưng Diệp Huyền rời đi, Độc Cô Huyên ngây người một lúc.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía tiểu nữ hài, nói:

- Cung chủ, thuộc hạ kiến nghị, chúng ta nên ra tay ngay, cũng đoạt bảo vật vào tay mình.

Tiểu nữ hài nhìn về phía người áo đen, nói:

- Việc này, Vị Ương cung chúng ta không thể tham dự.

Người áo đen ngây người, sau đó vội vàng nói:

- Vâng!

Nói xong, hắn lặng lẽ thối lui.

Sau khi người áo đen rời đi, tiểu nữ hài nhắm mắt lại.

Trong đầu nàng xuất hiện một bóng người khó quên. . .

. . .

Độc Cô gia.

Độc Cô gia là một trong ba đại thế gia tại Thiên Vực, đương nhiên cũng nổi danh khắp toàn bộ Thiên Vực, bởi vậy, Diệp Huyền dễ dàng tìm được vị trí của Độc Cô gia.

U thành.

U thành chính là thành trì phụ thuộc vào Độc Cô gia, mà Độc Cô gia cũng ở bên trong U thành.

Diệp Huyền lặng lẽ tiềm nhập vào U thành, trên đường phố, hắn đi từ từ.

Giản Tự Tại đột nhiên nói:

- Vì muội của ngươi, ngươi đều nguyện ý làm như vậy?

Diệp Huyền nói:

- Ngươi muốn nói cái gì.

Giản Tự Tại cười nói:

- Không có gì, ta chỉ muốn ngươi biết, trên con đường tìm kiếm đại đạo trong tương lai, tình cảm sẽ là ràng buộc lớn nhất, cũng là sơ hở lớn nhất của ngươi.

Diệp Huyền dừng bước lại, nói khẽ:

- Giản cô nương, tha thứ cho ta mạo muội, nếu mẫu thân ngươi có thể sống đến bây giờ, ngươi nguyện ý dùng tu vi cả đời của ngươi đổi hay không?

Giản Tự Tại im lặng.

Diệp Huyền lại nói:

- Diệp Huyền ta sống sót, nghĩ muốn trở nên mạnh hơn, cũng muốn xem thế giới phồn hoa, càng muốn có được thực lực một kiếm hủy diệt thiên địa. . . Thế nhưng, ta càng hy vọng bằng hữu thân nhân bên người đều ở bên cạnh. Nếu không có thân nhân bằng hữu, Kiếm đạo đỉnh phong thì như thế nào?

Nói xong, hắn đi về nơi xa.

Giản Tự Tại lại nói:

- Trường sinh, đại đạo, đối với ngươi mà nói, thật không quan trọng với ngươi như vậy sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Quan trọng, thế nhưng, muội muội quan trọng hơn.

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, nói:

- Độc Cô gia đánh muội muội của ta. . Ta sẽ làm bọn họ trả giá gấp trăm lần.

Giản Tự Tại nói khẽ:

- Sủng muội cuồng ma. . .

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi tới phủ đệ Độc Cô gia.

Rất lớn, giống như hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận