Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3134: Diệp tộc

Trước cổng thành không có tiếng động.

Diệp Huyền nhìn mười chín người đang bị treo trên tường thành kia với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay phải hắn đã bất tri bất giác siết thành nắm đấm.

Một lúc sau, hắn chậm rãi nhắm hai mắt mình lại, tay phải nắm lấy tay của Đạo Nhất, nhẹ giọng nói: "Đạo Nhất, ta của ngày xưa không đáng được các ngươi yêu đến vậy!"

Đạo Nhất im lặng.

Nàng và Diệp Huyền đã từng giao hòa linh hồn, chính vì thế nên lúc này có thể cảm giác được rất rõ ràng tâm trạng của hắn.

Thật ra nàng biết Diệp Huyền và Diệp Thần không giống nhau cho lắm!

Tính cách không giống nhau!

Nếu lúc đầu là Diệp Huyền vậy hắn sẽ làm thế nào?

Nghĩ đến đây, Đạo Nhất thầm thở dài một tiếng.

Diệp Huyền gật nhẹ đầu, sau đó đi vào trong thành.

Cho dù có chết thì hắn cũng sẽ không bỏ lại mấy huynh đệ này!

Nam tử dẫn đầu cười to đầy điên cuồng: "Chưa bao giờ từng hối hận!"

Hắn chắc chắn sẽ không chạy trốn!

Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Trong lòng vẫn hận phải không?"

Sẽ chạy trốn sao?

Lúc này, dột nhiên nam tử dẫn đầu kia gọi: "Thế tử!"

Hắn sẽ cố gắng hết toàn bộ sức lực để liều đến mức ngọc nát đá tan với Diệp tộc!

Không!

Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền đi đến bên dưới cổng thành và ngẩng đầu nhìn mười chín người kia: "Có từng hối hận không?"

Nói đến đây, đột nhiên hắn ta gào lên giận dữ: "Thế tử, nếu được quay về năm đó thì ngươi có còn phản kháng như ngày ấy nữa không?"

Mà Diệp Thần đã đi rồi!

Khi Diệp Thần của năm ấy biết được mẫu thân của mình muốn giết mình, thật ra hắn chưa từng phản kháng chân chính!

Diệp Huyền dừng bước chân và nhìn về phía hắn ta, nam tử nhìn chằm chằm vào hắn: "Thế tử, nếu được quay trở lại năm đó thì ngươi sẽ làm thế nào?"

Nam tử cứ nhìn hắn như vậy, nước mắt không ngừng chảy ra: "Ta không hối hận nhưng trong lòng ta oán trách! Ba nghìn sáu trăm huynh đệ dưới trướng ta đều đã tử trận, bọn họ chết rất thảm, không chỉ bản thân chết mà còn bị diệt tộc!"

Lúc này, giọng nói của Diệp Huyền đã đi xa lại truyền tới: "Sống cho tốt!"

Nam tử phía sau điên cuồng cười to.

Đạo Nhất đi bên cạnh Diệp Huyền, nàng nắm chặt lấy tay hắn.

Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta: "Nếu được quay về năm đó, ta sẽ chiến đấu cùng chư vị đến khi thần hồn câu diệt mới thôi!"

Diệp Thiên!

Đây mới là nguyên nhân khiến trong lòng nam tử oán trách!

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Diệp Thiên nhìn Diệp Huyền: "Đi theo ta"!

Người này chính là thủ hộ giả của Diệp gia!

Nói rồi, hắn quay người đi vào trong thành.

Đúng lúc này, đột nhiên một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu đen, dáng người thẳng tắp, trong tay cầm một miếng noãn ngọc.

Hai người Mục Thánh đứng bên cạnh Diệp Huyền vội vàng cung kính hành lễ: "Tham kiếm Diệp Thiên thủ hộ giả!"

Mười tám người còn lại cũng cười vang!

Sau khi tiến vào thành, trong thành yên tĩnh lạ thường, trên con phố rộng rãi không có lấy một bóng người.

Nam tử dẫn đầu trên cổng thành chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Thế tử... chúng ta đã hết hy vọng rồi... không còn cơ hội nữa đâu."

Sống cho tốt!

Hắn và hai người Diệp Thiên đi về phía, mà ba người Đạo Nhất thì lại chậm rãi đi theo đằng sau.

Đi được một lúc rất lâu, Diệp Thiên đột nhiên hỏi: "Tại sao tới Diệp tộc?"

Diệp Huyền cười đáp: "Cùng đường bí lối đó!"

Diệp Thiên liếc mắt nhìn hắn: "Chỗ này có đường sao?"

Diệp Huyền nhún vai: "Muốn thử!"

Diệp Thiên lắc đầu: "Ngươi đã không còn cơ hội rồi!"

Rất thẳng thắn.

Diệp Huyền cười hỏi: "Ngươi đánh lại được nàng ta không?"

Diệp Thiên lắc đầu: "Bây giờ không được vì nàng ta đang sở hữu đại quyền của tộc trưởng và thánh vật kia!"

Diệp Huyền liếc mắt nhìn đối phương, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Diệp Thiên nhẹ giọng đáp: "Dưới tình huống bình thường, bên ngoài Vĩnh Sinh Giới không có bất cứ một thế lực nào hết, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối hết. Núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn! Nếu bên ngoài có thế lực lớn mạnh hơn cả Vĩnh Sinh Giới thì ta cũng không thấy bất ngờ gì cả!"

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, cười hỏi: "Tiền bối cảm thấy có thế lực gì có thể đối kháng được với Diệp tộc sao?"

Diệp Thiên này thân là thủ hộ giả của Diệp tộc quả nhiên không tầm thường.

Thật đáng sợ!

Nghe vậy, trong lòng Diệp Huyền kinh hãi.

Diệp Thiên cũng lắc đầu: "Nếu lúc trước ta cảnh giác hơn một chút thì sự việc đã không đi đến bước đường này rồi."

Diệp Huyền cười nói: "Ta của ngày xưa hoàn toàn không có suy nghĩ phản kháng, đúng không?"

Diệp Thiên gật đầu: "Nàng ta là người thân của ngươi, trước đó tình cảm giữa các ngươi vẫn rất tốt!"

Nói rồi, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: "Chớ có trách hắn ngày xưa yếu đuối, nữ nhân kia có thể giết con nhưng không có nghĩa là hắn có thể giết mẹ, thời điểm đấy, hắn đã có lòng muốn chết rồi."

Diệp Huyền không nói gì cả.

Đúng thật, ai gặp phải loại chuyện này mà chẳng thấy thốn chứ!

Diệp Thiên nhẹ giọng nói: "Diệp tộc đã không còn nội đấu nữa rồi, ngươi có hiểu ý của ta không?"

Diệp Huyền cười đáp: "Ta không hiểu!"

Diệp Thiên nhìn hắn: "Ngươi dám trở về chắc chắn là đã có chỗ dựa! Mà bây giờ trên người ngươi đang có rất nhiều nhân quả chưa rõ, không chỉ có mỗi của Diệp tộc ta! Sau khi ngươi chuyển thế, một kiếp này của ngươi rất không đơn giản! Ngươi muốn dùng nhân quả của kiếp này để đối kháng với kiếp trước!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Sao có thể trách ngươi?"

Nói rồi, hắn ta hơi dừng một lúc rồi mới mở miệng: "Có trách ta không?"

Diệp Thiên gật đầu: "Không như vậy thì Diệp tộc thật sự đã tan đàn xẻ nghé rồi!"

Diệp Huyền cười bảo: "Ngươi đã đứng về phía nàng ta!"

Diệp Thiên liếc mắt nhìn hắn: "Không ngờ tớ phải không?"

Diệp Huyền gật nhẹ đầu, dường như nghĩ đến gì đó mà lại hỏi: "Tại sao nàng ta không giết ngươi?"

Cũng không phải toàn bộ người trong Diệp tộc đều tự đại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận