Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3830. Không ai có thể giết ta! (2)



Chương 3830. Không ai có thể giết ta! (2)




Nghe vậy, ánh mắt Diệp Huyền bèn lóe lên vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ lão đầu này lại nghĩ như vậy!
Mộc trưởng lão và Thần trưởng lão ở bên cạnh trầm mặc.
Khâu trưởng lão nhìn Diệp Huyền: “Ngươi tự quyết định đi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đánh!”
Khâu trưởng lão nhìn hắn: “Tại sao?”
Diệp Huyền cười ha ha: “Bởi vì ta cũng muốn xem xem trong lớp trẻ, ta cũng không hề thua kém bất cứ ai!”
Các tiền bối mạnh hơn hắn thì không phải vấn đề ở hắn, nhưng nếu lớp trẻ mà mạnh hơn hắn thì hắn có vấn đề rồi!
Từ trước đến nay, hắn cũng không coi mình là đệ nhất thiên hạ trong lớp trẻ, nhưng cũng không cho rằng mình kém hơn người khác!
Vốn dĩ hắn có thể bảo ba lão đầu này đưa hắn vào tiểu tháp tu luyện. Nếu tu luyện trong tiểu tháp, ba tháng sau, hắn tự tin có thể giết bất cứ cường giả Đạo Minh cảnh nào! Có điều, hắn không làm như vậy!
Lần này hắn muốn đấu một trận công bằng, bởi vì tên nghịch hành giả kia quang minh lỗi lạc!
Diệp Huyền hắn cũng có sự kiêu ngạo của chính mình. Ngươi chơi bẩn thì ta cũng chơi bẩn với ngươi, ngươi quang minh lỗi lạc thì ta cũng không làm tiểu nhân!
Diệp Huyền hắn có thể thua về mặt thực lực nhưng tuyệt đối không được thua về mặt cốt khí.
Nghe hắn nói vậy, Khâu trưởng lão bèn gật đầu: “Vậy chúng ta tiếp tục thôi!”
Trong khoảng thời gian tiếp đó, Diệp Huyền tái tạo lại nhục thân và tiếp tục đại chiến với ba người kia.
Nếu như đánh một người thì hắn cũng không hề lép vế, song lấy một địch ba lại hoàn toàn bị áp đảo, không có sức mà đánh trả.
Ba người này là những cường giả đẳng cấp nhất ở Đại Ma Thiên Vực đấy!
Nhất là khi ba người còn liên thủ với nhau, đúng là chẳng có hắn chút cơ hội nào!
Đương nhiên, hắn vẫn tiến bộ, cũng không dám đối đầu trực tiếp mà học được cách kiềm chế!
Vừa đánh vừa kiềm chế, điều này khiến hắn không còn bị đánh thảm nữa…

Trong một tòa đại điện nào đó, Thần Đồng nhìn lên hư không, hắn ta nhíu mày, không biết đang nghĩ điều gì.
Lúc này, Mệnh vận chi tử xuất hiện bên cạnh hắn ta.
Mệnh vận chi tử ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Hắn không đánh lại được nghịch hành giả đâu!”
Thần Đồng nhìn vận mệnh chi tử: “Tại sao?”
Mệnh vận chi tử khẽ nói: “Bởi vì lúc ta với nghịch hành giả giao thủ, ta cảm nhận được hôm đó hắn ta đã ẩn giấu phần lớn thực lực của mình! Chúng ta thực sự còn kém quá nhiều so với hắn ta!”
Thần Đồng mỉm cười: “Minh Đài huynh, ta thấy suy nghĩ này của ngươi sai rồi!”
Mệnh vận chi tử nhìn Thần Đồng: “Suy nghĩ gì sai?”
Thần Đồng khẽ nói: “Hôm đó ta cũng bại dưới tay nghịch hành giả, nhưng ta không cho rằng ta kém hơn hắn ta!”
Mệnh vận chi tử nhìn Thần Đồng: “Tại sao?”
Thần Đồng mỉm cười: “Ta thừa nhận hắn ta thực sự rất mạnh, thế nhưng ta vĩnh viễn sẽ không phủ định bản thân mình. Hiện giờ chưa đánh lại được, chẳng lẽ cả đời này ta không thể đánh lại được hắn ta? Nếu như chúng ta tự phủ định mình, cho rằng mình không đánh lại hắn ta thì cả đời này chúng ta sẽ không bằng hắn ta.”
Mệnh vận chi tử trầm mặc.
Lúc này, Thần Đồng nhìn lên hư không: “Ta thấy chắc chắn Diệp huynh có thể chiến thắng nghịch hành giả!”
Mệnh vận chi tử liếc nhìn hắn: “Dựa vào đâu mà ngươi cho là như vậy?”
Thần Đồng khẽ nói: “Diệp huynh từng nói, hắn chưa thất bại bao giờ!”
Mệnh vận chi tử nhíu mày: “Ngươi tin ư?”
Thần Đồng gật đầu: “Tin chứ!”
Mệnh vận chi tử nhíu mày chặt hơn nữa: “Dựa vào đâu mà ngươi tin hắn?”
Thần Đồng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta thấy Diệp huynh là thiên tài yêu nghiệt, chắc chắn hắn sẽ không nói dối. Hắn nói hắn vẫn luôn vô địch, ta tin chắc chắn đó là thật.”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Mệnh vận chi tử: “Trước đó hắn dùng một đường kiếm đả thương nghịch hành giả, ngươi thấy kiếm tu tuyệt thế có nói dối không?”
Mệnh vận chi tử trầm mặc.
Thần Đồng tiếp tục nói: “Mới đầu ta cũng thấy Diệp huynh hay ra vẻ, nhưng sau này ta mới nhận ra, thế nhân đều chỉ thấy những lúc Diệp huynh ra vẻ mà không thấy được trí tuệ của hắn… Ngươi nhìn ta đi, ta đi theo hắn, nhận được luôn truyền thừa của cường giả Hóa Tự Tại! Nếu như ta tiếp tục đi theo hắn thì sau này chắc chắn còn nhận được nhiều lợi ích hơn. Chắc chắn ta phải kết giao với người huynh đệ này rồi!”
Mệnh vận chi tử nhìn hắn ta: “Ngươi… đỉnh đấy!”
Thần Đồng nhìn đối phương: “Minh Đài huynh, hay là ngươi cũng đi theo Diệp huynh đi! Ta thấy rất có tiền đồ đấy!”
Mệnh vận chi tử lắc đầu: “Ta không đi theo bất cứ ai!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Thần Đồng lắc đầu: “Đi theo người khác mất mặt lắm sao?”
Đúng lúc ấy, bầu trời đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một nam tử xuất hiện.
Trông thấy người này, vẻ mặt Thần Đồng bèn trở nên nghiêm trọng!
Người tới là nghịch hành giả!
Lúc này, mấy người Hư Xung cũng xuất hiện trên bầu trời. Hư Xung nhìn nghịch hành giả: “Hình như vẫn chưa đến lúc mà!”
Nghịch hành giả gật đầu: “Ta biết!”
Hư Xung nhíu mày: “Thế ngươi tới làm gì?”
Nghịch hành giả nói: “Ta đã đột phá, thấy chán nên đến đợi hắn!”
Nghe vậy, sắc mặt mấy người Hư Xung lập tức trở nên nghiêm trọng!
Đã đột phá ư?
Cái tên này đã đột phá?
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cái tên này đột phá cái gì? Là Niệm Thông cảnh, hay là Đạo Minh cảnh?
Lúc này, nghịch hành giả ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Hắn vẫn chưa đột phá à?”
Ba người Hư Xung trầm mặc.
Lúc này vẻ mặt ba người khó coi vô cùng!
Nghịch hành giả thu hồi ánh mắt, sau đó nói: “Vậy thì ta đợi hắn!”
Hư Xung nhìn nghịch hành giả: “Ngươi không sợ chúng ta giết luôn ngươi tại đây à?”
Nghịch hành giả liếc nhìn hắn ta: “Trên Đại Ma Thiên Vực này không còn ai có thể giết ta nữa rồi!”
Hết chương 3830.



Bạn cần đăng nhập để bình luận