Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2905: Chỉ trả lời một câu hỏi

Đại ma chủ nhìn bầu trời phía xa xa: "Truyền lệnh xuống, bắt sống nhân loại kia. Nhớ kĩ, phải đợi nữ tử kia rời đi thì mới được động thủ!"

Mười hai ma sứ lẳng lặng biến mất.

Đại ma chủ chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn ta siết chặt tay phải, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Ba vạn sáu ngàn năm!

Hắn ta đã bị một đường kiếm khí trấn áp ở đây những ba vạn sáu ngàn năm!

Cục tức này sao hắn ta có thể nhịn cho nổi?

Hiện giờ hắn ta chỉ muốn báo thù!

Thế nên lúc nhìn thấy Diệp Huyền, hắn ta đã không kiềm chế được ý nghĩ muốn giết người của mình!

Diệp Huyền có hơi tò mò: "Tiểu Song cô nương, ngươi là Ma nhân, thế nhưng hình như ngươi không giống với những Ma nhân khác. Ví dụ như ngươi không thù hận nhân loại, hơn nữa ngươi cũng không chung hội chung thuyền với cái đám đại ma chủ kia! Ngoài ra đại ma chủ cũng không biết ngươi, điều này hơi bất bình thường!"

Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền, mỉm cười nói: "Còn về câu hỏi thứ hai, đại ma chủ không biết ta là bởi cấp bậc của hắn ta chưa đủ, có những thứ hắn ta không thể tiếp cận được!"

Ma Tiểu Song mỉm cười: "Được!"

Đương nhiên, nhân loại ở Ma Vực đúng là yếu ớt thật. Ở một thế giới như thế này, cường giả chính là nhất, thế nên nhân loại phải bị nô dịch, như kiểu ở thế giới khác, nhân loại cũng nô dịch những chủng tộc khác vậy. Mà ta không thù hận nhân loại là bởi ta từng ra ngoài. Ta biết bầu trời rộng lớn đến mức nào, biết cường giả nhân loại trên thế giới đáng sợ đến mức nào!"

Dần dần, vẻ tươi cười trong ánh mắt hắn ta dần trở nên lạnh lẽo.

Ma Tiểu Song mỉm cười: "Nếu như ngươi thật sự muốn biết thì ta có thể nói cho ngươi!"

Nhưng tiếc là bên cạnh Diệp Huyền lại có Ma Tiểu Song, mà bên cạnh Ma Tiểu Song lại có rất nhiều cường giả lớn mạnh!

Cấp bậc chưa đủ!

Ở vùng trời nào đó, Diệp Huyền đứng trên người con Ma Long và nhìn Ma Tiểu Song: "Tiểu Song cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi điều gì không!"

Hồi lâu sau, đại ma chủ mở mắt. Hắn ta nhìn về phía bầu trời, khẽ mỉm cười: "Ngươi có mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng đâu thể mạnh hơn vũ trụ pháp tắc?"

Ma Tiểu Song mỉm cười: "Ta có thể trả lời câu hỏi thứ nhất của ngươi, cũng chính là vấn đề không thù hận nhân loại! Sở dĩ Ma nhân ở đây căm thù nhân loại như vậy là bởi hầu hết bọn họ đều cho rằng nhân loại rất yếu, cho rằng nhân loại chỉ xứng làm nô lệ cho Ma nhân!

Ma Tiểu Đao chớp mắt: "Tí nữa sẽ nói cho ngươi!"

Nói đoạn, nàng bèn nhìn về phía xa xa: "Chúng ta sắp đến rồi!"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Tiểu Song cô nương, ta thấy hơi tò mò về thân phận của ngươi rồi đấy!"

Diệp Huyền nhìn nàng: "Ta muốn biết!"

Diệp Huyền hỏi: "Trong ấn tượng của ta, hắn ta không phải một người thích ra tay bừa bãi!"

Diệp Huyền nói: "Trên hòn đảo này có kiếm khí của cha ta đúng không?"

Nghe vậy, Ma Tiểu Song đột nhiên nhìn hắn. Lúc này, nụ cười trên gương mặt nàng đã biến mất.

Rất nhanh sau đó, mấy người Diệp Huyền đã tới một mặt biển, trên mặt biển có một hòn đảo nhỏ.

Có hai cách giải thích, một là bởi ngươi không muốn ra tay. Thứ hai, ngươi không thể ra tay! Thế nhưng ta nghiêng về cái thứ hai hơn, bởi khi đại ma chủ kia xuất hiện, bạch bào lão giả bên cạnh ngươi lập tức lại gần ngươi và nhìn chằm chằm đại ma chủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay! Thế nên hiện giờ có lẽ ngươi cũng không có tu vi gì đúng không?"

Đúng lúc ấy, không gian xung quanh bỗng nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, không gian trước mặt bọn họ lập tức nứt vỡ. Con Ma Long thì bỗng tăng tốc độ, nó hoá thành một đường hắc quang rồi biến mất trong không gian.

Bốn người này đều là Phàm cảnh!

Một lão giả cầm trường kiếm, một nam tử cầm đao, một lão giả mặc hắc bào và một lão giả mặc bạch bào.

Đúng lúc ấy, có bốn người xuất hiện trên lưng con Ma Long.

Diệp Huyền nhìn hòn đảo ấy. Lúc này, Ma Tiểu Song mỉm cười: "Diệp công tử, tí nữa ta cần ngươi giúp một chuyện."

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta đoán đấy!"

Ma Tiểu Song lắc đầu cười: "Diệp công tử, ngươi nói xem ngươi đoán kiểu gì được không?"

Diệp Huyền đáp: "Những cường giả xung quanh ngươi đều rất kính trọng ngươi, đó là sự kính trọng từ tận đáy lòng. Mà những cường giả như vậy sẽ không tôn trọng một kẻ yếu như vậy. Cũng có nghĩa là chắc chắn ngươi là một cường giả siêu cấp. Từ lúc chúng ta gặp nhau cho đến hiện tại, ngươi chưa từng ra tay, nhất là lúc ở Ma Sơn, ta bảo ngươi dùng thần thức lục soát khắp Ma Sơn, thế nhưng ngươi không làm mà gọi người khác.

Ma Tiểu Song nhìn hắn, nàng mỉm cười: "Đúng vậy!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Trong này đang trấn áp bản thể của ngươi!"

Ma Tiểu Song bật cười: "Diệp công tử đừng hiểu lầm, chúng ta không có ân oán gì với hắn ta đâu! Ngược lại chúng ta còn phải cảm ơn hắn ta kìa."

Nói đoạn, hắn bèn nhìn Ma Tiểu Song.

Hơn nữa lúc này bọn họ đều đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Ma Tiểu Song bỗng nhiên mỉm cười: "Các ngươi đang định làm gì thế? Nếu Diệp công tử muốn đả thương ta thì hắn đâu cần phải nói mấy thứ này, cứ ra tay luôn là xong!

Bốn người lặng lẽ biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận