Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3597. Giả bộ! Tiếp tục giả bộ đi!



Chương 3597. Giả bộ! Tiếp tục giả bộ đi!




Nghe Diệp Huyền nói vậy, sắc mặt Hư Vọng lại càng cung kính hơn.
Hiện giờ nàng tin răm rắp Diệp Huyền là Mệnh Tri cảnh rồi!
Đến cả Huyền Cơ lão nhân mà cũng phải bái phục hắn thì sao mà giả được nữa?
Hai người biến mất phía xa xa, lúc đó Hung Nghê cũng xuất hiện trước cổng thành. Không chỉ nàng mà thần nữ Thần Khâm cũng xuất hiện.
Hung Nghê liếc nhìn Thần Khâm, nàng mỉm cười mà không lên tiếng.
Vẻ mặt Thần Khâm lạnh lùng: “Ngươi cứ để hắn giả bộ tiếp như vậy à?”
Hung Nghê vội nói: “Nếu như ngươi không nhìn được nữa thì cứ đi xử lí hắn đi!”
Thần Khâm trầm mặc.
Nàng ta cũng muốn xử lí Diệp Huyền lắm chứ, nhưng nàng ta sợ!
Cái tên này không hiền lành gì đâu!
Hung Nghê mỉm cười: “Không sao, cứ để hắn giả bộ đi! Xem hắn giả bộ được đến khi nào!”
Thần Khâm quay đầu nhìn về phía sau, vẻ mặt nàng ta lạnh lùng: “Một đám ngu xuẩn!”
Nói đoạn, nàng ta quay người rời đi.
Hung Nghê lắc đầu.
Thực ra nếu như không phải nàng biết sự thật về Diệp Huyền thì có thể nàng cũng bị lừa đấy!
Thanh Huyền Kiếm và thời không thần bí kia của Diệp Huyền thực sự nằm ngoài nhận thức của cường giả Nguyên Thần cảnh, cũng bởi thế nên Diệp Huyền mới dọa được Huyền Cơ lão nhân kia!
Chỉ là điều khiến nàng nghi ngờ là tại sao Diệp Huyền có thể đỡ được hai đường kiếm của Hư Vọng?
Sao hắn làm được vậy?
Hung Nghê nghĩ mãi mà không ra!

Dưới sự chỉ dẫn của Hư Vọng, Diệp Huyền đã tới rừng Hắc Ám. Đứng trước rừng Hắc Ám, hắn trầm mặc.
Cuối cùng hắn cũng biết tại sao lại gọi là rừng Hắc Ám rồi! Bởi vì thực sự quá tối, nhìn khắp khu rừng này cây cối đen sì, như thể mới bị bôi mực lên vậy.
Diệp Huyền quay đầu nhìn Hư Vọng: “Rừng Hắc Ám này có gì đặc biệt không?”
Hư Vọng gật đầu: “Nơi này rất nguy hiểm, bởi vì trong này có hắc ám chi linh, là một sinh linh vô cùng đặc biệt. Đây là địa bàn của bọn họ, bọn họ không chào mừng những sinh linh khác đến đây!”
Diệp Huyền nhìn rừng Hắc Ám, hắn trầm mặc.
Hắn muốn đi vào, nhưng cũng biết nếu đi vào e là sẽ gặp phiền phức lớn.
Hư Vọng ở bên cạnh thấy Diệp Huyền trầm mặc, nàng cũng không nói gì.
Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Hư Vọng cô nương, rừng Hắc Ám này có vương không?”
Hư Vọng gật đầu: “Hắc Ám chi vương, hắn ta là chủ của rừng Hắc Ám!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn lại hỏi: “Những người nào muốn giết nữ tử mà ta muốn tìm thế?”
Hư Vọng trầm giọng nói: “Chủ yếu nhất là Võ Linh Vương và Triệu Thần Tiêu. Hai người này đều là cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, trừ hai người này ra thì còn có nhiều cường giả thần bí khác. Bọn họ đều muốn có được tinh khoáng trên người nữ tử đó!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn đi vào rừng Hắc Ám.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Hư Vọng bèn do dự, sau đó nàng cũng đi theo.
Có vị tiền bối này ở đây thì còn sợ gì nữa.
Hắc Ám chi vương?
Đứng trước mặt đại lão Mệnh Tri cảnh thì hắn ta chỉ là một thằng đệ mà thôi!
Sau khi bước vào rừng Hắc Ám, Diệp Huyền nhíu mày, nơi này âm u quá.
Lúc này, hắn đưa Thanh Huyền Kiếm cho Hư Vọng: “Nếu như thấy ngứa mắt thứ gì thì cứ chém!”
Hư Vọng vội vàng gật đầu, nàng nhận lấy Thanh Huyền Kiếm, nắm chặt nó, khí chất cả người nàng như biến đổi!
Mặc dù nàng chỉ là Mệnh Thần cảnh, song lúc này lại cảm giác mình như vô địch!
Thanh kiếm này giúp nàng tăng thực lực ít nhất mười lần!
Đúng lúc ấy, cái cây đen ngòm phía xa đột nhiên rung lên. Dần dần, một hắc ảnh xuất hiện trước mặt hai người. Hắc ảnh này đen sì, chỉ có đôi mắt là tỏa ra chút ánh sáng u ám.
Hư Vọng bên cạnh Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hắc ám chi linh, giết không?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng, sau đó nói: “Chúng ta phải lấy đức khiến người ta phục, không phục thì mới giết!”
Hư Vọng gật đầu: “Đã hiểu!”
Diệp Huyền nhìn hắc ám chi linh kia: “Ta muốn gặp vương của các ngươi!”
Hắc ám chi linh trào phúng: “Gặp vương của chúng ta? Ngươi mà cũng xứng?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn Hư Vọng: “Có thể giết rồi!”
Hư Vọng bèn biến mất!
Vụt!
Hắc ám chi linh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị diệt trừ!
Sau khi dừng lại, Hư Vọng nhìn thanh kiếm trong tay, nàng thấy hơi hưng phấn. Cảm giác này tuyệt quá! Có thể nói, cầm thanh kiếm này trong tay, nàng hoàn toàn chẳng khác gì vô địch!
Diệp Huyền nhìn về phía xa xa, hắn mỉm cười: “Hắc Ám chi vương, ngươi có giá quá!”
Giọng nói của hắn rền vang như sấm, cây cối xung quanh cũng rung chuyển.
Thế nhưng chẳng có gì phản ứng cả!
Diệp Huyền nhíu mày, hắn bước lên phía trước một bước rồi nói: “Hắc Ám chi vương, trong vòng mười giây nếu như ngươi không xuất hiện thì bản quân sẽ san bằng rừng Hắc Ám của ngươi đấy!”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Hư Vọng ở bên cạnh bỗng thấy sôi máu.
Bá khí!
Đi theo đại lão sướng thật!
Tuy nhiên, vẫn chẳng có gì phản ứng!
Từng giây trôi qua…
Diệp Huyền nhíu mày, mẹ kiếp cái tên này không ra thật à?
Nếu như không xuất hiện thì chẳng lẽ hắn thực sự phải hủy diệt rừng Hắc Ám?
Với thực lực hiện giờ của hắn, muốn san bằng rừng Hắc Ám hình như hơi quá!
Đúng lúc giây thứ mười chuẩn bị tới, một luồng uy áp lớn mạnh đột nhiên xuất hiện.
Tới rồi!
Hết chương 3597.



Bạn cần đăng nhập để bình luận