Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 950: Đánh Một Trận Công Bằng

Khi linh hồn của Cổ Đạp Thiên chui vào bên trong Diệp Huyền, lão liền muốn phá hủy linh hồn Diệp Huyền hoàn toàn, chiếm cứ quyền chủ đạo thân thể của hắn!

Trong mắt lão, dù Diệp Huyền là Kiếm Thánh nhưng cảnh giới quá thấp, linh hồn căn bản không có khả năng chống lại mình!

Nhưng mà, sau khi Cổ Đạp Thiên tiến vào bên trong, một tòa tiểu tháp hư ảo đột nhiên xuất hiện ở trước mặt lão!

Khi nhìn thấy này tòa tiểu tháp hư ảo này, vẻ mặt Cổ Đạp Thiên lập tức thay đổi:

- Ngươi. . . Sao tháp này lại ở trong cơ thể ngươi!

Đoạt xá!

Diệp Huyền thế nào cũng không nghĩ tới Cổ Đạp Thiên này vậy mà lại đoạt xá!

Thật ra, bình thường cường giả chân chính luôn khinh thường đoạt xá!

- Ngươi đến tột cùng là ai, tại sao lại có được tháp này!

Cổ Đạp Thiên giận nói:

Trong cơ thể của hắn, lúc này, Cổ Đạp Thiên bị Giới Ngục Tháp bao phủ, không thể rục rịch được!

Trong tháp, Trấn Hồn Kiếm trực tiếp ngự trị trên đỉnh đầu Cổ Đạp Thiên, rất nhanh, nó bắt đầu điên cuồng hấp thu linh hồn của lão!

Rốt cục, linh hồn nếu đã tàn khuyết thì chẳng chữa trị được nữa.

Bấy giờ, Cổ Đạp Thiên có chút luống cuống!

Bởi vì đoạt xá, đại biểu cho bản thân không có năng lực!

- Ngươi dám!

Diệp Huyền không ngờ Cổ Đạp Thiên lại không có một chút phong phạm cường giả nào, chuyện cấp thấp thế mà cũng làm được!

Chưa nói tới linh hồn của Cổ Đạp Thiên chỉ còn một tia, dù đoạt xá thành công cũng không có tác dụng gì, nhiều lắm cũng chỉ sống thêm được một đoạn thời gian!

Diệp Huyền không thèm nói nhảm với lão, lòng bàn tay mở ra, Trấn Hồn Kiếm xuất hiện trong tay, tiếp đó, Trấn Hồn Kiếm trực tiếp chui vào giữa chân mày Diệp Huyền.

- Các hạ, nếu ngươi chịu buông tha ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều chỗ tốt, ta. . .

Cổ Đạp Thiên nói:

Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên nói:

Lão muốn phản kháng, nhưng lúc này lão lại bị Giới Ngục Tháp trấn áp, có muốn cũng không biết làm thế nào!

Sau một lúc phản kháng không có kết quả, Cổ Đạp Thiên trầm giọng:

Vừa dứt lời, Trấn Hồn Kiếm bắt đầu rung động kịch liệt, rất nhanh, linh hồn Cổ Đạp Thiên càng ngày càng hư ảo.

Tiểu Hồn mừng rỡ:

Oanh!

Diệp Huyền nói:

Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên hưng phấn nói:

- Tiểu chủ, nếu ta hấp thu linh hồn của lão thì có thể xem được ký ức của lão già này đấy!

Diệp Huyền vội vàng nói:

Thăng cấp?

- Tiểu chủ, linh hồn người này phi thường mạnh, ta có thể sẽ thăng cấp!

- Hút!

Trong khoảnh khắc, linh hồn của Cổ Đạp Thiên trực tiếp bị hấp thu, một chút sức phản kháng cũng không có!

Linh hồn!

Bản thân Trấn Hồn kiếm có thể khắc chế linh hồn, ngoài ra, còn có Giới Ngục tháp tương trợ, Cổ Đạp Thiên làm sao mà chống đỡ được?

- Tạ ơn tiểu chủ!

Lúc này, Trấn Hồn kiếm đột nhiên đâm thẳng xuống!

- Ngươi muốn cá chết lưới rách sao?

Cổ Đạp Thiên gằn giọng nói:

- Tăng lên tới Đạo cảnh sao?

Tiểu Hồn nói:

- Có khả năng nha!

Diệp Huyền cười nói:

- Đây chính là chuyện tốt!

Tiểu Hồn nói:

- Ta muốn tiêu hóa linh hồn người này, trong thời gian này không thể giúp ích gì cho chủ nhân.

Diệp Huyền mỉm cười:

- Không vội, ngươi cứ chậm rãi hấp thu!

Vẻ mặt Diệp Huyền lập tức biến đổi, đã xảy ra chuyện!

Diệp Huyền lập tức thở phào một hơi. Nhưng mà đúng vào lúc ấy, chùm sáng kia đột nhiên trở về, trực tiếp rơi xuống chỗ hắn đứng!

Rất nhanh, chùm sáng kia quét qua người hắn, không xảy ra bất kỳ chuyện khác thường nào!

Giờ khắc này, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng Hỗn Độn Chi Khí!

Thấy không thể lui, Diệp Huyền cũng không lại lui nữa, ngay lập tức để chùm sáng kia tùy ý quét ở trên người hắn.

Đúng lúc này, chùm sáng kia đang chuẩn bị quét đến hắn, Diệp Huyền không dám để cái chùm sáng kia quét phải, ngay lập tức thối lui về sau. Thế nhưng, cái chùm sáng kia căn bản là càn quét diện rộng, hắn quả thật không có chỗ nào lui!

Thành bảo tên “Thổ Mộc bảo”, rất lớn, nhìn từ đằng xa, tựa như một con dã thú đang nằm.

Đại môn thành bảo cũng không hề đóng, thường xuyên có người ra vào.

Diệp Huyền lặng lẽ tiến vào bên trong. Trong thành cũng không có nhiều người, phần lớn đều là binh lính. Khí tức bọn họ đều cực mạnh, rõ ràng thực lực không kém!

Diệp Huyền tiếp tục đi tới, đúng lúc này, cuối con phố xa xa đột nhiên xuất hiện một đám kỵ binh. Đám kỵ binh nọ chạy gấp về phía cửa thành, kỵ binh cầm đầu không ngừng hô hào:

- Đóng cửa thành!

Đóng cửa thành?

Diệp Huyền nhíu mày, hắn nhìn về phía cửa thành. Cửa chính nơi đó đột nhiên đóng lại, rất nhanh, một màn ánh sáng lớn đột nhiên bao phủ cả tòa thành bảo lại. Không chỉ như thế, một vệt sáng đột nhiên phóng cao lên trên không, sau đó, không ngừng quét sạch bên trong thành.

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức đen lại!

Này không phải là đang tìm mình chứ?

Diệp Huyền tiếp tục khởi hành về phía Thần Quốc. Hắn không dám ngự kiếm và xuyên qua không gian, nên ước chừng sau ba canh giờ, hắn mới đến trước một tòa thành bảo!

Nhưng mà, cũng không có ai xuất hiện.

Diệp Huyền không suy nghĩ nhiều, tay phải vung lên, thu thi thể Cổ Đạp Thiên vào. Sau đó, hắn xoay người chạy.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi, có đôi khi, sống càng lâu lại càng sợ chết!

Diệp Huyền nhìn thi thể Cổ Đạp Thiên phía trước mặt, lắc đầu, thì ra cường giả cấp bậc này cũng sợ chết!

Tiểu Hồn 'Vâng' một tiếng xong rồi bắt đầu chuyên tâm hấp thu linh hồn của Cổ Đạp Thiên.

Lúc này, hơn mười đạo khí tức mạnh mẽ đột nhiên từ bốn phía vọt thẳng về phía hắn!

Diệp Huyền không dám khinh thường, xoay người bỏ chạy!

Giờ khắc này, hắn không tiếp tục ẩn giấu, trực tiếp vận dụng Không Gian đạo tắc cộng thêm Ngự Kiếm thuật, cơ hồ là trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở bên ngoài thành bảo, thế nhưng, chùm sáng kia vẫn ở trên người hắn như cũ!

Diệp Huyền đang muốn chạy trốn lần nữa, nhưng đúng vào lúc đó, một đạo đao khí đột nhiên phá không mà tới. Tốc độ đao khí quá nhanh, trong nháy mắt chém tới trước mặt Diệp Huyền!

Diệp Huyền không dám khinh thường, ra tay xuất kiếm.

Xoạt!

Đạo đao khí kia trực tiếp bị chém vỡ!

Mà lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, lúc nhìn thấy nữ tử, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Nữ tử kia cũng sửng sốt.

Diệp Huyền tất nhiên biết nữ tử này, chính là nữ tử lúc trước đã truy đuổi hắn cùng Mạc Tà đến Vạn Sơn Trường Thành, nhưng lần này nữ tử không có cưỡi ngựa!

Nữ tử liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Ngươi tới Thần Quốc ta làm cái gì?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Tới chơi!

Nữ tử nhíu mày:

- Kiếm tu vô sỉ, ngươi khẳng định là tới để tìm hiểu quân tình!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ta không phải!

Nữ tử nói:

- Ngươi chính là như vậy! Hôm nay ta phải chém chết ngươi!

Thanh âm vừa dứt, thân thể nàng đột nhiên biến mất một cách quỷ mị.

Xùy!

Giữa sân, một đạo đao khí sáng như tuyết chợt lóe lên.

Rất nhanh!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền, đao pháp của nữ tử này còn nhanh hơn phi kiếm của hắn một chút!

Nhưng, hắn không sợ chút nào!

Diệp Huyền đưa tay chém ra một kiếm.

Keng!

Một tiếng đứt gãy thanh thúy vang lên, ngay sau đó, nữ tử kia lui trở về chỗ cũ, mà đao trong tay nàng cũng đã thành hai đoạn.

Nữ tử nhìn thoáng qua đao của mình, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:

- Kiếm tu vô sỉ, có dám buông kiếm kia xuống, cùng ta đánh một trận công bằng?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Cũng không thành vấn đề, ta không sử dụng kiếm, ngươi cũng đừng dùng đao! Chúng ta dùng tay không, ngươi thấy như thế nào?

Nữ tử suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Không tồi!

Nói xong, nàng thu hồi đoạn đao.

Diệp Huyền cũng thu kiếm vào!

Lúc này, nữ tử đột nhiên xông vội về phía trước. Tốc độ nàng quá nhanh, bởi vậy, những nơi nàng trực tiếp đi qua xuất hiện từng tàn ảnh chớp nhoáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận