Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3263: Hào quang nam chính

Ở phía xa xa, tiểu nam hài cõng tiểu nữ hài chạy như bay.

Tiểu nữ hài khẽ nói: "Ca ca, tại sao các ngươi đều có thể tu luyện huyền khí nhưng ta thì không? Bọn họ nói cả đời này ta cũng không thể trở thành huyền giả, thật vậy ư?"

Tiểu nam hài lập tức nói: "Nói linh tinh!"

Tiểu nữ hài khẽ bảo: "Thế tại sao các ngươi có thể tu luyện huyền khí mà ta thì không?"

Tiểu nam hài trầm mặc một hồi rồi nói: "Bởi vì thể chất của muội muội đã phế... là... là thể chất phàm nhân!"

Tiểu nữ hài nghiêng đầu nhìn sườn mặt tiểu nam hài: "Thể chất phàm nhân?"

Tiểu nam hài gật đầu: "Đúng vậy! Thể chất phàm nhân!"

Tiểu nữ hài hỏi: "Thể chất phàm nhân là gì?"

Tiểu nam hài nói: "Ta chém..."

Lúc này, tiểu nam hài đột nhiên nói: "Dù thế nào đi chăng nữa, ca ca sẽ luôn bảo vệ Thanh Nhi!"

Tiểu nam hài nghĩ một lúc rồi bảo: "Bởi vì thể chất bình thường đại diện cho khả năng vô hạn..."

Tiểu nữ hài khẽ gật đầu: "Ồ..."

Tiểu nam hài trầm mặc một hồi rồi nói: "Thì bởi rất bình thường nên cũng rất lợi hại!"

Tiểu nữ hài thấy hơi căng thẳng, nàng vội hỏi: "Trừ phi gì cơ?"

Tiểu nam hài nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Là thể chất của người bình thường ấy!"

Tiểu nữ hài nở nụ cười ngọt ngào, nàng ôm lấy cổ tiểu nam hài, sau đó vùi đầu vào lưng hắn: "Ca ca, ngươi sẽ luôn bảo vệ ta sao?"

Tiểu nữ hài vẫn không hiểu: "Tại sao?"

Tiểu nữ hài thấy hơi không hiểu: "Thể chất của người bình thường chẳng phải rất rất bình thường hay sao?"

Nói đến đây, hắn vội vàng sửa lời: "Lúc ta nằm mơ, lão tổ nói cho ta đấy!"

Kí ức như thủy triều nhưng không hề mãnh liệt, chỉ thấy ấm áp!

Tiểu nữ hài lại hỏi: "Ca ca, ai dạy cho ngươi điều này thế?"

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền đã hiểu được tất cả những chuyện hồi nhỏ của hắn và Thanh Nhi!

Tiểu nam hài gật đầu: "Đúng vậy! Trừ phi..."

Tiểu nam hài nói: "Trừ phi ta chết!"

Trong phủ đệ.

Lần ấy, thiên đạo diệt thế.

Nữ tử váy trắng kéo tay hắn, nàng khẽ nói: "Ca ca..."

Tất cả những điều này đã thay đổi vì một chuyện!

Hồi lâu sau, Diệp Huyền và Thanh Nhi ngồi trước phủ đệ. Diệp Huyền nhìn bầu trời, hắn nói: "Thanh Nhi, ngươi phải đi rồi à."

Mà khi ấy, Thanh Nhi mới chỉ là một tiểu nữ hài ngây thơ. Mục tiêu cả đời của nàng là trở thành một kiếm tu!

Thanh Nhi gật đầu.

Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng: "Các ngươi phát hiện ra thế giới mới đúng không?"

Thanh Nhi gật đầu: "Nếu như ngươi không muốn ta đi thì ta sẽ không đi!"

Thiên đạo bất nhân!

Diệp Huyền ôm lấy Thanh Nhi, huynh muội hai người đều yên lặng ôm nhau.

Mà lúc này trong lòng Diệp Huyền, nữ tử váy trắng cũng lặng lẽ rơi nước mắt.

Giờ khắc này, ca ca trước mắt nàng mới hoàn hảo nhất!

Cũng chính bởi lần đó thiên đạo diệt thế, vận mệnh của tiểu nam hài và tiểu nữ hài đã thay đổi...

Diệp Huyền quay đầu nhìn nữ tử váy trắng bên cạnh: "Thanh Nhi..."

Bao gồm cả chuyện trong sơn động.

Hồi lâu sau, Diệp Huyền chầm chậm mở mắt ra, không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy dài trên gương mặt hắn. Khoảnh khắc ấy, hắn đều đã nhớ ra mọi chuyện.

Diệp Huyền lại hỏi: "Thế giới mới đó có thể khiến các ngươi hứng thú như vậy, chắc chắn phải rất mạnh, đúng không?"

Vẻ mặt Thanh Nhi bình tĩnh: "Chỉ là có chút hứng thú thôi."

Có chút hứng thú!

Diệp Huyền cười khổ.

Thế giới có thể khiến cả Thanh Nhi và cha hắn, rồi cả đại ca hứng thú thì chắc chắn không phải thế giới bình thường!

Thanh Nhi đột nhiên kéo tay Diệp Huyền, nàng nhìn hắn: "Nếu ngươi không muốn ta đi thì ta sẽ ở lại!"

Diệp Huyền không trả lời vấn đề này, hắn hỏi: "Thanh Nhi, ngươi, đại ca và cha ta không đánh nhau là bởi vì ta đúng không?"

Thanh Nhi gật đầu.

Diệp Huyền lại hỏi: "Nếu đánh thì ngươi có tự tin không?"

Thanh Nhi gật đầu: "Tin chứ!"

Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng, hắn cười: "Ngươi tin ta không?"

Thanh Nhi trầm mặc.

Diệp Huyền mỉm cười: "Chỉ khi mạnh hơn các ngươi thì các ngươi mới không đánh nhau, cũng không phải phân sinh tử!"

Thanh Nhi nhìn hắn, hỏi: "Tại sao?"

Diệp Huyền đứng dậy, hắn nhìn mặt trời lặn phía xa xa: "Thanh Nhi, ta phải mạnh hơn các ngươi mới được!"

Thanh Nhi gật đầu.

Diệp Huyền tiếp tục nói: "Ngươi và cha ta không động thủ là vì ta... Như vậy cũng có nghĩa là trong vũ trụ rộng lớn này, thực ra ta vẫn còn rất yếu, đúng chứ?"

Thanh Nhi do dự một lát rồi nói: "Không yếu quá!"

Diệp Huyền lắc đầu cười, trong lòng thấy ấm áp!

Coi như hắn đã nhận ra rồi!

Trừ mình ra, trong mắt Thanh Nhi thế nhân ai cũng yếu cả!

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn tựa lên tảng đá, hai tay kê dưới đầu, đoạn nói: "Thanh Nhi, ngươi đi đi!"

Thanh Nhi nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: "Đi theo ngươi và cha ta thì ta sẽ vĩnh viên không thể mạnh hơn các ngươi!"

Thanh Nhi trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói: "Thanh Nhi, nếu các ngươi đánh nhau thì sẽ phân sinh tử, đúng chứ?"

Ba người này ai mạnh hơn ai, đúng là chỉ có đánh một trận mới biết được!

Hắn biết, nếu hỏi đại ca hay cha hắn, chắc bọn họ cũng trả lời như vậy!

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn bật cười ha ha.

Vô địch!

Thanh Nhi nhìn hắn: "Ta vô địch!"

Diệp Huyền bật cười ha ha!

Đây là lần đầu tiên hắn có ý nghĩ muốn vượt qua Thanh Nhi. Bởi vì hắn biết, nếu hắn không vượt qua ba người này, ba người họ cuối cùng sẽ tàn sát lẫn nhau!

Ba người đã vô địch, chỉ có thể quyết một trận sinh tử với đối phương thì mới phân thắng bại được, hoặc là vượt qua chính mình!

Trừ phi ba người họ gặp một người mạnh hơn!

Nếu như không có người nào mạnh hơn thì chắc chắn ba người họ sẽ đánh một trận sinh tử!

Hắn không muốn điều này diễn ra!

Thanh Nhi đột nhiên nói: "Không cần ép chính mình, dù ngươi có không vô địch thì ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn bảo vệ ngươi!"

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Không, Thanh Nhi, ngươi không nên dừng bước vì ta!"

Nói đoạn, hắn kéo lấy tay Thanh Nhi: "Ta sẽ cố gắng để trở nên mạnh hơn, đuổi theo bước chân của ngươi."

Thanh Nhi nhìn Diệp Huyền: "Có thể sẽ rất khó đấy!"

Diệp Huyền cười ha ha: "Không sao, ta thấy ta có thể làm được, bởi vì tiểu tháp nói ta có cái gì mà hào quang ấy!"

Tiểu tháp: "..."

Thanh Nhi chớp mắt: "Hào quang?"

Diệp Huyền vội gật đầu: "Cái gì mà... à đúng rồi, là hào quang nam chính!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận