Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1557: Tất cả đều xứng đáng

Võ Trần trầm mặc.

Võ Kiên quay người nhìn về phía Võ Thành Nam: “Nha đầu, ngươi muốn làm quốc chủ của Võ quốc cũng được. Có điều gia gia chỉ có một yêu cầu, đó chính là sau này nếu Võ quốc ta xuất hiện đệ tử kiệt xuất thì ngươi phải truyền ngôi vị hoàng đế cho đệ tử Võ gia, dẫu sao thì đây cũng là cơ nghiệp mà tổ tông để lại, không thể trao cho người ngoài được!”

Võ Thắng Nam lại lắc đầu: “Ta không muốn ngôi vị hoàng đế này!”

Võ Kiên thầm thở dài một hơi: “Cứ tạm gác chuyện này sang một bên đã, còn về trận chiến giữa Vạn Duy thư viện và Phệ Linh tộc, ngươi thấy thế nào?”

Võ Thắng Nam suy nghĩ một lát rồi nói: “Cứ xem tình hình ra sao cái đã!”

Võ Kiên nói: “Không nhúng tay vào chuyện này sao? Ý của ta là chẳng phải Diệp Huyền đã đồng ý với ngươi, nếu chúng ta giúp đỡ hắn thì khi nào hắn mở được thư ốc, hắn sẽ cho Võ quốc chúng ta một phần lợi lộc hay sao?”

Võ Thắng Nam lắc đầu: “Ở thời buổi loạn lạc như thế này thì tự bảo vệ được mình đã là đủ lắm rồi!”

Võ Kiên nhíu mày: “Nha đầu, nếu ngươi biết được chuyện gì đó thì cứ nói thẳng.”

Lúc này, Võ Thắng Nam lại nói: “Tiên tri biết được chuyện này, và cũng từng nhắc đến chuyện này. Nhưng hắn ta lại biến mất, có thể có liên quan đến chuyện này đấy!”

Võ Kiên khẽ nói: “Thế xem ra chuyện này là thật rồi.”

Võ Thắng Nam khẽ nói: “Cả một thời đại đã bị xóa sổ!”

Võ Thắng Nam nói: “Đạo tắc trong tháp của Diệp Huyền đã nói như vậy, nàng ta từng đi theo tiên tri!”

Võ Thắng Nam nói: “Sở dĩ thời kì Bạch Á bị xóa sổ là bởi Ngũ Duy kiếp! Bởi nó mà chúng sinh đã bị hủy diệt!”

Võ Thắng Nam khẽ nói: “Ta muốn ra ngoài trải nghiệm! Có điều chỉ với danh nghĩa cá nhân của ta mà thôi, các ngươi đừng nhúng tay vào. Như vậy thì dù có xảy ra chuyện cũng không làm liên lụy đến Võ quốc!”

Võ Thắng Nam trầm giọng nói: “Ở trong bí cảnh, ta đã biết được một chuyện, rằng cứ cách khoảng trăm vạn năm là lại có một Ngũ Duy kiếp.”

Võ Thắng Nam nhìn Võ Kiên và nói: “Ngũ Duy hiện giờ càng ngày càng nhiều yêu ma quỷ quái, Võ quốc chúng ta không nên nhúng tay vào. Hay nói một cách khác, một mình ta tham gia vào chuyện này thôi là đủ rồi!”

Nghe vậy, Võ Kiên thấy hơi kinh ngạc: “Chúng sinh bị hủy diệt? Nghiêm trọng vậy ư?”

Võ Kiên hỏi: “Ngũ Duy kiếp? Là sao?”

Võ Trần bỗng nhiên chen lời: “Nha đầu, ngươi nghe ngóng được chuyện này từ đâu vậy?”

Võ Thắng Nam nói: “Diệp Huyền!”

Võ Kiên trầm mặc.

Võ Trần hỏi: “Tại sao? Bởi hắn quá yêu nghiệt ư?”

Võ Kiên nhìn Võ Thắng Nam, hắn ta hỏi: “Ý ngươi là sao?”

Võ Trần trầm giọng nói: “Ngươi đứng về phe nào?”

Nói đoạn, nàng khẽ hành lễ với hai người kia rồi quay người rời đi.

Võ Trần: “…”

Võ Trần đứng trong điện và trầm mặc.

Võ Trần lại hỏi: “Thế tại sao?”

Đúng lúc ấy, Võ Kiên đột nhiên nói: “Đừng có xoắn xuýt vấn đề nam nữ nữa. Sau này chỉ có thể để nàng tiếp quản Võ quốc thôi.”

Võ Thắng Nam lắc đầu, nàng đáp: “Không phải!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Võ Kiên lại nói: “Để ta âm thầm đi theo nha đầu đó, không thể để nó xảy ra chuyện được, cũng không thể để nha đầu ấy thất vọng.”

Võ Trần gật đầu: “Đúng vậy!”

Võ Thắng Nam nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Bởi vì hắn có nhiều chỗ dựa!”

Võ Kiên đột nhiên nói: “Ngươi có ý kiến gì không?”

Ánh mắt Võ Trần thoáng vẻ phức tạp: “Nếu như nàng là một nam nhi thì tốt biết mấy!”

Nếu Võ Thắng Nam là một nam nhi thì chắc chắn nàng sẽ là người kế vị tiếp theo của Võ quốc! Nhưng tiếc là nàng không phải!

Võ Thắng Nam lại nói: “Phụ thân yên tâm, ta không hề có ý định tranh đoạt hoàng vị, nếu như có thì phụ thân cũng không thể ngăn cản được ta đâu. Hiện giờ ở Võ quốc, trừ gia gia ra thì không ai có thể giết ta. Mà những thành tựu ta đạt được đến ngày hôm nay cũng nhờ có sự bồi dưỡng của Võ quốc. Ta đi tìm Diệp Huyền với danh nghĩa cá nhân của ta, nếu chúng ta thắng thì sau này ta sẽ cố gắng giành được một phần lợi lộc cho Võ quốc. Còn nếu chúng ta thua thì người chết chỉ có một mình ta mà thôi, sẽ không liên lụy đến Võ quốc!”

Nói đoạn, nàng bèn biến mất.

Võ Thắng Nam lại lắc đầu: “Ta không cần.”

Lúc này, Võ Trần bỗng nhiên búng ngón tay, một viên Không Gian thạch bỗng xuất hiện trước mặt Võ Thắng Nam: “Cầm lấy, có nguy hiểm gì thì cứ thông báo qua nó.”



Phù Văn tông.

Còn một ngày nữa là bọn họ sẽ tới Phệ Linh tộc, còn căn phòng của Diệp Huyền thì vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Lúc này, các cường giả của Phù Văn tông đã tới bên ngoài phòng của Diệp Huyền, bọn họ đang đợi, đợi hắn ra ngoài, sau đó đi giết Phệ Linh tộc.

Thế nhưng căn phòng của hắn vẫn chẳng có động tĩnh gì cả!

Lưu Ung đứng bên cạnh Thẩm Tinh Hà khẽ nói: “Không biết ngày mai tiểu sư tổ có thể chế tạo thành công lá Thiên Địa phù kia không!”

Thẩm Tinh Hà nói: “Tin tưởng hắn!”

Lưu Ung bỗng bảo: “Tiểu sư tổ bằng lòng giao cách chế tạo Thiên Địa phù cho sư huynh sao?”

Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Hắn đã bảo ta chép một bản rồi.”

Lưu Ung nói: “Một thần vật như vậy mà tiểu sư tổ cũng bằng lòng cho chúng ta được hưởng cùng.”

Thẩm Tinh Hà gật đầu. Thực ra lúc Diệp Huyền cho hắn ta xem cuốn cổ tịch về Thiên Địa phù là hắn ta đã cảm thấy kinh ngạc vô cùng rồi. Đương nhiên, ngoài kinh ngạc ra thì hắn ta cũng cảm thấy thật ấm áp.

Diệp Huyền thực sự không coi bọn họ là người ngoài!

Lưu Ung nhìn về phía căn phòng của Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Tất cả đều xứng đáng!”

Thẩm Tinh Hà nói: “Tấm lòng của hắn đặt tại Phù Văn tông là tốt rồi!”

Lưu Ung gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận