Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1348: Ca không muốn ngươi cô đơn một mình ở thế giới khác

Mài!

Ta đánh không thắng ngươi, nhưng ta muốn mài chết ngươi!

Không thể không nói, đây cũng là một phương pháp...

Cứ như vậy, Diệp Huyền từng chút từng chút mài giũa, trong lúc này, hắn vẫn cẩn thận, bởi vì sức mạnh của lôi điện quá mạnh, hoàn toàn không phải thứ mà hắn có thể gánh chịu được, bởi vậy hắn chỉ có thể dựa vào mài mà không thể cứng rắn!

Trước kia, hắn giao chiến với người khác, cầm Thiên Tru kiếm trong tay và nhục thân mạnh mẽ, đều có thể cứng rắn với người ta!

Nhưng mà bây giờ hắn lấy yếu đánh mạnh lại không thể cứng rắn!

Mà bây giờ, đạo lôi điện đó đã bị hắn mài cho càng ngày càng nóng nảy...

Trong lúc Diệp Huyền tu luyện, ở trong một khu vực không biết tên, một nữ tử chậm rãi đi giữa hư vô, nữ tử có một mái tóc màu trắng bạc, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại lạnh lùng.

Nữ tử gật đầu: "Tiếp tục!"

Nghe vậy, hai mắt nữ tử lập tức híp lại.

Nữ tử trầm mặc một lát sau đó lại nói: "Bây giờ thực lực của nàng ta thế nào?"

Hư Vô Duy Độ!

Lão giả trầm giọng nói: "Từ khi tiên tri biến mất, trật tự trong Ngũ Duy lập tức bắt đầu hỗn loạn. Mặc dù vị ở Thiên Vực vẫn còn, nhưng chủ nhân cũng biết không có tiên tri ủng hộ thì nàng ta hoàn toàn không có năng lực thống trị Ngũ Duy."

Mà sau khi hắn ta đi ra, chỉ cười nói một câu: “Thế giới thật kỳ diệu...”

Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên dừng lại, lúc này, ba lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ tử, ba lão giả vội vàng quỳ xuống, lão giả dẫn đầu run giọng nói: "Chủ nhân, ngươi về rồi!"

Đó là một chiều không gian chưa biết, từ trước tới nay, chỉ có một người đi vào và trở ra được.

Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói: "Theo chúng ta biết, những năm gần đây, nàng ta vẫn đang điên cuồng tìm kiếm tiên tri, nhưng mà hoàn toàn không có chút manh mối nào."

Nữ tử chậm rãi nheo hai mắt lại: "Nói cho ta biết một chút tình huống về Ngũ Duy bây giờ!"

Lão giả nói: "Ngoại trừ nàng ta thì Thương Khung giới chi chủ ở phía nam: Nhân Gian Huyết cũng đang tìm kiếm tiên tri, nàng ta còn điên cuồng hơn, vì tìm kiếm tiên tri, nàng ta đã xâm nhập mảnh Hư Vô Duy Độ đó, đến nay vẫn chưa về..."

Lão giả nói: "Ngay từ đầu, sau khi tiên tri biến mất, bọn họ đã tìm kiếm, nhưng sau này, tân chủ nhân của Vạn Duy học phủ là Trần Thiên không tìm nữa. Ngược lại hắn ta bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Giới Ngục tháp của tiên tri. Nhưng mà vị nữ phu tử của Vạn Duy học phủ vẫn còn đang tìm kiếm."

Lão giả lắc đầu trả lời: "Không người nào biết được, bởi vì đã rất lâu rồi nàng ta chưa từng xuất hiện."

Nữ phu tử!

Đó chính là tiên tri!

Nữ tử nói: "Vạn Duy học phủ thì sao?"

Lão giả khẽ gật đầu.

Lão giả do dự một chút, sau đó hỏi: "Thuộc hạ không rõ, tại sao nàng ta cứ chấp nhất vào chuyện tìm kiếm tiên tri."

Diệp Huyền!

Lão giả lắc đầu lên tiếng trả lời: "Không biết. Lần gần nhất nàng ta xuất hiện là một ngàn năm trước, lúc ấy nàng ta xuất hiện ở Tiên Cư Lâm nơi mà tiên tri đã từng ở lại, khi ấy nàng ta cưỡi một con lừa nhỏ, cầm một cuốn sách..."

Nữ tử đột nhiên nói: "Gọi bọn họ trở về!"

Nghe vậy, nữ tử nhìn về phía lão giả: "Bây giờ nàng ta ở cảnh giới gì?"

Nữ tử trầm mặc một lát sau đó nói: "Gọi bọn họ trở về!"

Lão giả có chút kinh ngạc: "Chủ nhân..."

Nói xong, nàng cũng cau mày lại. Bởi vì câu nói này là nàng lập tức nói ra mà không hề nghĩ ngợi gì. Giống như là bản năng vậy!

Nữ tử trầm mặc một lát sau, nói khẽ: "Nàng ta vẫn không buông xuống được!"

Trong mắt nữ tử đột nhiên có chút chấn động: "Ta biết!"

Lão giả trầm giọng nói: "Trần Thiên chuẩn bị động thủ. Nghe nói, mục tiêu của hắn ta không chỉ là thiếu niên Diệp Huyền đó mà còn có một nữ tử kiếm tu. Lần này, bọn họ chuẩn bị làm thật."

Nói đến đây, hắn ta dừng một chút, sau đó nói: "Chủ nhân, tháp này có thể mở ra Vạn Duy thư ốc, bởi vậy, thuộc hạ tự tiện ra quyết định phái người đến đó, chỉ cần Trần Thiên ra tay với nữ tử kiếm tu đó thì người của chúng ta cũng sẽ ra tay với Diệp Huyền, khi đó..."

Nữ tử nói: "Năm đó khi nàng ta sáu tuổi, cha mẹ của nàng ta phát hiện ra nàng ta trời sinh thiếu một hồn một phách, trí lực thiếu hụt, cả đời không thể nào tu luyện, sau đó vứt bỏ nàng ta ở bãi tha ma, để nàng ta tự sinh tự diệt, là tiên tri đi ngang qua đem nàng ta đi, mặc dù nàng ta hồn phách thiếu thốn nhưng lại là người có thành tựu cao nhất trong số các môn hạ của tiên tri, nếu như nàng ta thích tranh đấu thì bây giờ chủ nhân của Vạn Duy học phủ sẽ không phải là Trần Thiên đó."

Lúc này, lão giả đột nhiên nói: "Chủ nhân, chúng ta đã biết được Giới Ngục tháp đó đang ở trong tay một thiếu niên tên là Diệp Huyền ở Tứ Duy."

Bởi vì nàng không tranh, nàng thiện chí giúp người.

Nữ phu tử này có uy vọng cực cao trong Vạn Duy học phủ, không đúng, phải nói là có uy vọng cực kỳ cao trong Ngũ Duy vũ trụ.

Lão giả nhìn thoáng qua nữ tử, không dám phản bác mà lập tức khẽ gật đầu, sau đó lặng yên lùi xuống.

Sau khi lão giả rời đi, nữ tử xòe lòng bàn tay ra, một mộc nhân xuất hiện trong tay nàng, nhìn mộc nhân trong tay, từng bức tranh đột nhiên hiện lên trong đầu của nàng...

"Oa, ca, đêm nay ăn cá sao? Thơm quá... ca, sao ngươi không ăn?"

"Ca ăn rồi. Ngươi xem, bụng thật to ..."

"Ca, ngươi chỉ ăn có một tô mì à..."

"Ca ăn rồi, ngươi xem, bụng lớn như thế..."

"..."

"Ca, bệnh này của ta nếu như không trị hết, chờ sau khi ta chết ngươi hãy chứa tro cốt của ta ở trong một cái ống trúc nhỏ đem theo bên người, ta muốn vĩnh viễn đi theo bên cạnh ngươi có được hay không..."

"Nếu như trị không hết, ca sẽ chết chung với ngươi!"

"Tại sao?"

"Ca không muốn ngươi cô đơn một mình ở thế giới khác..."

Qua hồi lâu, nữ tử cất mộc nhân trong tay, nói khẽ: "Ngươi là một ca ca tốt..."

Nói xong, nàng đã biến mất tại chỗ.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận