Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 898: Tạm Nghỉ, Hôm Nào Lại Đánh Tiếp Sau khi Đường Diêm biến mất, Đường Thanh nhìn thoáng qua Tần Trọng cách đó không xa, ng

ười sau cười nói:

- Thủ đoạn của Đường Thanh cô nương thật cao cường!

Đường Thanh không có trả lời Tần Trọng, nàng quay người nhìn về phía Nhạc lão:

- Về tộc!

Rất nhanh, một đám người rời đi.

Sau khi đám người Đường Thanh rời đi, Tần Trọng nhìn về phía lão giả áo bào đen:

- Các hạ, nói chuyện chứ?

Lão giả áo bào đen lắc đầu:

Mặc dù Tần gia không bằng Đường tộc, nhưng cũng không yếu như vậy, nếu hai nhà có thể đánh nhau chết sống, như vậy là tốt, nếu không thể, cũng không có quan hệ, ngược lại Trật Tự minh không thua thiệt cái gì.

Một lát sau, hắn đang muốn rời đi, vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, bóng người giống như cái bóng, hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt.

Mặc dù Trật Tự minh không sợ, thế nhưng, Tần gia cũng không đáng để Trật Tự minh làm như vậy!

Sau khi đám người lão giả áo bào đen rời đi, Tần Trọng mặt không biểu tình, không biết đang suy nghĩ gì.

Nếu như là bình thường, hắn tự nhiên sẽ nói chuyện, thế nhưng hiện tại, hắn cũng không muốn.

- Bây giờ xem ra, tình cảnh Tần gia thật sự không tốt!

- Không có gì để nói.

Tần Trọng híp mắt lại, tay phải chậm rãi nắm chặt.

Thứ nhất, hành vi của Tần gia chính là phản bội Đường tộc, việc này vô cùng trơ trẽn, Tần gia có thể phản bội Đường gia, liền có thể phản bội Trật Tự minh; thứ hai, Tần gia rõ ràng muốn tìm Trật Tự minh cõng nồi thay, một khi Trật Tự minh thu nạp Tần gia, Đường gia vì mặt mũi, tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào trả thù bọn họ.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Hơn nữa, nhiệm vụ hiện tại là tìm kiếm Diệp Huyền, hắn cũng không muốn bị Tần gia lôi xuống nước.

- Ngươi là người phương nào!

Trật Tự minh mặc kệ, liền có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, bởi vì Đường tộc vô cùng có khả năng sẽ không bỏ qua cho Tần gia.

Người thần bí lãm đạm nói:

Bóng người kia cười nói:

Tần Trọng nhìn thẳng người thần bí kia, nói:

Oanh!

Vừa dứt, hắn phất tay áo một cái, không gian trước mặt hắn rung động vài lần, ngay sau đó, một đạo tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

- Tin không?

Tần Trọng cười khẽ:

- Ngươi. . .

- Người có thể cứu Tần gia!

Bởi vì vùng biển này linh khí mỏng manh, cũng không có linh mạch đáng tiền hay thiên tài địa bảo, bởi vậy, Trật Tự minh chưa bao giờ phái người quan tâm tới nơi này, cũng không đáng lãng phí nhân phòng thủ nơi đây.

Đông Hoang giới, một vùng biển nằm ở hướng bắc cách Trật Tự thành mặt trăm vạn dặm, tên đầy đủ của vùng biển này là Vô Biên hải, có vô số quần đảo.

. . . .

- Bằng ngươi?

Tần Trọng nhìn chằm chằm vào người thần bí:

- Trừ Đường tộc và Yêu tộc ra, không ai có thể ngăn cản Đường tộc!

Người thần bí lắc đầu cười khẽ, không nói, hắn vung tay lên, một tấm vải màu vàng xuất hiện trước mặt Tần Trọng, lúc nhìn thấy tấm vải màu vàng này, sắc mặt Tần Trọng đã thay đổi hoàn toàn:

Sắc mặt Tần Trọng thay đổi, hắn đấm ra một quyền.

Người thần bí nói khẽ:

Vào lúc này, Tần Trọng vô cùng đề phòng.

Tần Trọng liên tục lùi lại, hắn lui mấy trăm trượng!

Mà ở trong đó, cũng có rất ít người tới nơi này, bởi vì nơi này có nhiều quần đảo nhưng lại không có giá trị.

Đứng bên bờ, Diệp Huyền nhìn mặt biển xa xa, nói khẽ:

- Nơi này có đạo tắc?

Lúc này, Giới Ngục tháp xuất hiện trước mặt hắn, lắc lư một hồi, dường như đang biểu đạt cái gì đó!

Khóe miệng Diệp Huyền co giật, vội vàng nói:

- Tiểu Linh Nhi, nó đang nói cái gì!

Tiểu Linh Nhi xuất hiện tại Diệp Huyền trước mặt, nàng nhìn thoáng qua cái kia tiểu tháp, sau đó nói:

- Nó nói, cái gì đạo, đạo, đạo. . .

Diệp Huyền mặt đen lại:

Tiểu Linh Nhi nhìn Giới Ngục tháp nửa ngày, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền, hết sức chăm chú nói:

Lúc này, Giới Ngục tháp lại bắt đầu nhảy nhót.

Thật vất vả chạy đi, ai còn muốn quay về?

Rõ ràng, những đạo tắc cấp bậc cao chắc chắn cũng có ý như vậy!

Hắn biết, có đạo tắc phi thường lợi hại, ví dụ như Viêm Già, đối phương đã hóa thành hình người, đối phương không muốn quay trở về!

Gương mặt Diệp Huyền biến thành cổ quái!

Nghe Diệp Huyền nói thế, dường như Giới Ngục tháp có chút xúc động, bắt đầu nhảy trái nhảy phải, khi nó bắt đầu nhảy tưng nhảy, không gian chung quanh lại vặn vẹo một cách quái dị!

Diệp Huyền nheo mắt, vội vàng nói:

- Nó, nó đang làm gì?

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn:

- Nó tức giận!

Diệp Huyền không hiểu:

- Nó tức giận cái gì?

Tiểu Linh Nhi nói:

- Nó nói, sau khi những đạo tắc kia ra ngoài, đều không muốn quay trở lại! Đều là phản đồ!

- Ngươi là chủ nhân của chúng nó, ngươi bảo nó ra đi!

Diệp Huyền giật mình, sau đó nhìn về phía Giới Ngục tháp:

Ẩn nấp rồi?

- Đạo tắc! Nó nói đạo tắc ẩn nấp rồi!

Tiểu Linh Nhi vội vàng nói:

- Đạo tắc!

- Nó nói, lầu thứ sáu ở quá lâu. Ngươi nên bảo hắn dọn ra ngoài!

Giới Ngục tháp chuyển hướng Tiểu Linh Nhi: . . .

Diệp Huyền mặt đen lại:

- Đây là ngươi nói!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, vẻ mặt rất vô tội.

Diệp Huyền nghiêm túc hỏi:

- Nó đang nói cái gì?

Tiểu Linh Nhi do dự một chút, sau đó nói:

- Nó nói đạo tắc đang ở trong khu vực này, thế nhưng, đạo tắc ẩn nấp rồi! Nó không cảm ứng được! Nó bảo ngươi tìm!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tìm thế nào?

Giới Ngục tháp nhảy nhót một hồi!

Khóe miệng Diệp Huyền co giật, nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi nhìn, sau đó nói:

- Nó nói nó không biết!

Diệp Huyền: . . .

Lúc này, Tiểu Linh Nhi lại nói thầm với Giới Ngục tháp cái gì đó, nàng cũng có phần xúc động, hai tay vung vẩy rất nhanh!

Giới Ngục tháp cũng nhún nhảy một cái, giống như đang biểu đạt cái gì đó!

Một lát sau, Tiểu Linh Nhi không nói, nhưng nàng có vẻ không cam tâm, sau đó dựng thẳng hai ngón tay lên, thái độ của nàng vô cùng kiên quyết.

Giới Ngục tháp lắc lư một hồi, rõ ràng, giống như không có đáp ứng!

Lúc này, Tiểu Linh Nhi quay người biến mất. Thế nhưng rất nhanh, nàng lại xuất hiện. Vào lúc này, trong tay nàng có thêm một thanh kiếm!

Tiểu Linh Nhi ôm kiếm chỉ vào Giới Ngục tháp:

- Đơn đấu!

Diệp Huyền trợn mắt há hốc mồm, đã xảy ra cái gì? Tại sao đang nói chuyện lại muốn đánh nhau

Giới Ngục tháp run rẩy, sau đó nó đụng thẳng vào Tiểu Linh Nhi.

Tiểu Linh Nhi gào lên một tiếng:

- Lên, để mạng lại!

Nói xong, nàng ôm kiếm chém thẳng vào Giới Ngục tháp.

Cứ như vậy, một người một tháp bắt đầu đại chiến trên không trung!

Diệp Huyền rất khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh, vẻ mặt Diệp Huyền nhanh chóng biến thành ngưng ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện, Tiểu Linh Nhi cực kỳ lợi hại! Không đơn thuần vì kiếm trong tay của nàng, mà là chính nàng rất lợi hại!

Hắn biết rõ thực lực của Giới Ngục tháp, cường giả Chứng Đạo cảnh bình thường không phải là đối thủ của nó, thế nhưng vào lúc này, Tiểu Linh Nhi lại đánh ngang nhau với nó!

Thực lực Tiểu Linh Nhi cũng giống với Giới Ngục tháp, mãi mãi là bí ẩn. . .

Đúng lúc này, Giới Ngục tháp cùng Tiểu Linh Nhi đột nhiên ngừng lại.

Tiểu Linh Nhi ôm kiếm thở phì phò:

- Tạm ngừng, hơi mệt, chúng ta hôm nào lại đánh!

Giới Ngục tháp run rẩy, biểu thị đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận