Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1507: Cố ý

Sắc mặt của cổ cầm nam tử có chút khó coi, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên tức giận chỉ vào hắn ta: “Phệ Linh tộc các ngươi có biết xấu hổ hay không hả? Bản thân mình không dám đấu tay đôi với ta còn không để cho người khác đấu tay đôi với ta! Ngươi cho rằng Võ quốc sẽ vô sỉ giống các ngươi sao?"

Nói xong, hắn nhìn về phía Võ Thắng Nam rồi lên tiếng nói: “Nghe nói Võ cô nương đao đạo thiên hạ vô song, hôm nay có thể đánh với Võ cô nương một trận, cho dù Diệp Huyền ta có chết cũng đáng! Đến, Võ cô nương, mời ra chiêu!"

"Ngươi!"

Cách đó không xa, cổ cầm nam tử đó nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Diệp Huyền, ngươi đừng có giở trò nữa, hôm nay cho dù là ai tới cũng không cứu được ngươi!"

Diệp Huyền nhìn cổ cầm nam tử rồi nhổ toẹt một bãi nước miếng: “Ta nhổ vào! Diệp Huyền ta cho dù có chết cũng phải chết ở trong tay cường giả chân chính mà không phải trong tay đám tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như các ngươi!"

Nói xong, hắn nhìn về phía Võ Thắng Nam, nói: “Võ cô nương, mời ra tay, Diệp Huyền ta sẽ đỡ một đao của ngươi!"

Võ Thắng Nam quan sát Diệp Huyền một lúc rồi gật đầu bảo: “Có gan đấy, nếu không phải ngươi là kẻ địch của ta thì ta sẽ kết bạn với ngươi!"

Nói xong, nàng định xuất đao, mà Diệp Huyền đột nhiên nói: "Võ cô nương, nếu như ta đỡ được một đao này của ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?"

Nói xong, tay phải nàng nắm chặt thanh trường đao sau thắt lưng: “Đã chuẩn bị xong chưa?"

Nhanh!

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Thế nào, ngươi không tin thực lực của Võ cô nương?"

Nơi xa, Võ Thắng Nam khẽ gật đầu rồi đột nhiên rút đao, đao ra, vô thanh vô tức, không có một chút năng lượng dao động nào!

"Không thể!"

Trong nháy mắt khi một đao đó xuất hiện toàn bộ thế giới giống như đều chậm lại.

Nghe thấy Diệp Huyền hỏi như vậy, Võ Thắng Nam nhíu mày, nàng chưa nghĩ tới vấn đề này.

Một đao đó, trọng tâm chính là nhanh!

Cổ cầm nam tử đột nhiên nói: " Võ cô nương, tuyệt đối không thể đồng ý với hắn, hắn không có ý tốt, hắn..."

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Võ cô nương, như thế này được không, nếu ta đỡ được một đao của ngươi, hôm nay ngươi không được ra tay với ta nữa, nếu như ta không đỡ nổi thì chết dưới đao của ngươi, được không?"

Tay phải của Diệp Huyền nắm lấy Thiên Tru kiếm, gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi!"

Kiếm Vực!

Cổ cầm nam tử hằm hằm nhìn Diệp Huyền, mà lúc này, Võ Thắng Nam đột nhiên nói: "Ta biết ngươi đang dùng kế, nhưng ta đồng ý với ngươi! Bởi vì hôm nay vây giết ngươi vốn cũng không phù hợp với phong cách làm người của ta, ta chém một đao xuống, ngươi mà chết thì tất cả đều thôi, nếu như ngươi không chết thì hôm nay ta không ra tay với ngươi nữa."

Thật ra thì hắn vốn có thể dùng Giới Ngục tháp đỡ một đao này của Võ Thắng Nam, hắn biết nàng rất mạnh, nhưng đao của nàng tuyệt đối không thể nào phá được Giới Ngục tháp!

Nhanh đến cực hạn!

Mà trong khoảnh khắc khi Võ Thắng Nam rút đao, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên xuất hiện ở vị trí cách trước mặt Diệp Huyền hơn một trượng.

Trong nháy mắt khi Kiếm Vực xuất hiện thì một đạo đao khí cũng tới.

Ai hắn cũng không sợ!

Bị Kiếm Vực cưỡng ép trấn áp!

Võ Thắng Nam có sự kiêu ngạo của nàng, Diệp Huyền hắn cũng có!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Võ Thắng Nam nơi xa, Võ Thắng Nam nói khẽ: "Hay lắm."

Nhưng mà hắn không làm như vậy!

Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

Võ Thắng Nam gật đầu: “Được!"

Diệp Huyền nói: "Đỡ một kiếm của ta?"

Trong thế hệ trẻ tuổi, Diệp Huyền hắn cần phải sợ ai?

Đạo đao khí đó càng ngày càng chậm nhưng mà giờ phút này sắc mặt của Diệp Huyền cũng trở nên tái nhợt.

Một đao này có sức mạnh quá mạnh, mặc dù hắn đã dùng Kiếm Vực trấn áp đạo đao khí này nhưng bản thân hắn cũng đang phải gánh chịu sức mạnh to lớn!

Khi đạo đao khí đó còn cách ngực hắn nửa tấc thì nó ngừng lại.

Không phải chỉ là một đao thôi sao?

Mà một đao vốn cực kỳ nhanh này khi tiến vào bên trong Kiếm Vực của Diệp Huyền thì tốc độ của nó gần như đã chậm lại với mức mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được!

Có tiếng xé rách vang lên!

Vụt!

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Nơi xa, Võ Thắng Nam trực tiếp rút đao trảm một cái.

Kiếm quang nát!

Nhưng Diệp Huyền đã biến mất không thấy đâu nữa!

Nhìn thấy cảnh này, cổ cầm nam tử đang đứng bên cạnh chợt thay đổi sắc mặt: “Hắn chạy trốn! Ngăn hắn lại!"

Võ Thắng Nam quay đầu nhìn về phía bên phải, cuối chân trời, nàng nhìn thấy Diệp Huyền, bởi vì tinh thần chi quang vẫn luôn bao phủ lấy hắn.

Ở khoảng cách này, nếu như nàng xuất đao thì hoàn toàn có thể ép hắn ngừng lại!

Bởi vì tốc độ của hắn không nhanh bằng nàng!

Nhưng mà nàng lại không xuất đao nữa.

Võ Thắng Nam quay người rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của cổ cầm nam tử lập tức trở nên nặng nề, hắn ta cản trước mặt Võ Thắng Nam: “Võ cô nương, Diệp Huyền đó là người của Tu La quốc! Là kẻ địch truyền kiếp của Võ quốc ngươi!"

Võ Thắng Nam lạnh nhạt nói: "Kẻ địch càng mạnh mẽ thì càng đáng để tôn trọng!"

Cổ cầm nam tử nhìn thoáng qua Võ Thắng Nam: “Võ cô nương có biết, lần này vì giết người này mà chúng ta đã phải trả cái giá lớn thế nào hay không? Chúng ta..."

Võ Thắng Nam chỉ vào nơi xa: “Hắn đã trốn đến Vạn Duy thư viện, bây giờ ngươi đuổi theo hẳn vẫn còn kịp!"

Cổ cầm nam tử không nói gì nữa, lập tức dẫn theo chúng cường giả quay người đuổi theo.

Sau khi mấy người cổ cầm nam tử rời đi, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt Võ Thắng Nam không xa.

Lão giả hơi thi lễ: “Điện hạ!"

Võ Thắng Nam nói khẽ: "Ta nói rồi, ở trước mặt ta lão sư không cần đa lễ!"

Lão giả lắc đầu: “Đây là quy củ, không có quy củ không thành người!"

Võ Thắng Nam không rối rắm điều ấy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ: "Phệ Linh tộc mưu đồ rất lớn!"

Lão giả do dự một chút, sau đó nói: "Điện hạ cố ý thả Diệp Huyền đi?"

Võ Thắng Nam gật đầu.

Lão giả cười nói: "Vì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận