Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3745. Tỷ tỷ tốt!



Chương 3745. Tỷ tỷ tốt!




Ta vô địch, các ngươi cứ thoải mái!
Lúc Diệp Huyền nói câu này, hắn rất thong thả nhưng giọng nói là toát lên vẻ tự tin của sự vô địch!
Ở phía xa xa, nam tử kia nghe Diệp Huyền nói vậy bèn trợn trừng mắt: “Ngươi… ngươi chính là Diệp Huyền!”
Diệp Huyền!
Đương nhiên là hắn ta từng nghe đến!
Hắn ta chính là thiếu tông chủ của Vạn Đạo Tông, mà phụ thân của hắn ta chính là Vạn Đạo Minh. Không lâu trước đó, phụ thân của hắn ta đã bại dưới tay Diệp Huyền!
Nam tử không dám ngỗ ngược nữa, hắn ta lập tức hành lễ: “Vừa rồi không biết là Diệp tôn nên đã đắc tội, mong hãy lượng thứ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta còn tưởng ngươi muốn nói thêm vài câu hùng hổ cơ đấy!”
Nam tử khẽ cúi đầu, hắn ta không dám nói chuyện.
Hùng hổ ư?
Mặc dù hắn ta là thiếu tông chủ của Vạn Đạo Tông, ngày thường cũng hống hách lắm, thế nhưng hắn ta không ngu đến nỗi dám buông lời hùng hổ với một cường giả Vô cảnh!
Lúc này, Diệp Huyền lại nhìn An Liên Vân: “Đi thôi!”
An Liên Vân gật đầu.
Hai người bèn rời đi.
Thấy Diệp Huyền rời đi, nam tử kia bèn thở phào một hơi, sau đó quay người rời khỏi.
Ở phía xa xa.
An Liên Vân khẽ nói: “Cảm ơn!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cảm ơn gì chứ?”
An Liên Vân nhìn hắn: “Ban nãy đã chỉ điểm cho ta!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Vẫn là câu nói đó, làm chính mình, đừng khiến mình bị thiệt!”
An Liên Vân gật đầu, nàng do dự một lát rồi nói: “Ta muốn bế quan một thời gian!”
Diệp Huyền cười nói: “Được! Lần sau lại nói chuyện nhé!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
An Liên Vân nhìn Diệp Huyền, nàng không lên tiếng. Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã biến mất.
Sau khi Diệp Huyền biến mất, một nam tử trung niên xuất hiện bên cạnh An Liên VÂn. Người tới chính là tông chủ của Phương Thốn Tông, tên Bắc Thần.
An Bắc Thần nhìn Diệp Huyền phía xa xa rồi nói: “Ngươi thấy hắn thế nào?”
An Liên Vân nói: “Rất không tồi!”
An Bắc Thần không lên tiếng.
An Liên Vân nhìn hắn ta: “Phụ thân thấy sao?”
An Bắc Thần nở nụ cười: “Đừng nghe ta nói, ngươi phải tự cảm nhận!”
An Liên Vân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
An Bắc Thần gật đầu: “Chắc ngươi cũng gặt hái được nhiều điều rồi, đi bế quan một thời gian đi!”
An Liên Vân gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Sau khi An Liên Vân biến mất, An Bắc Thần quay người rồi cũng rời đi.
Ở một nơi khác, Diệp Huyền dừng bước. Trước mặt hắn là một nam tử trung niên, người tới chính là An Bắc Thần!
Diệp Huyền khẽ cười: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
Hắn đã đoán được thân phận của đối phương, bởi lẽ vừa rồi hắn đã cảm nhận được đối phương!
An Bắc Thần nói: “Nói chuyện không?”
Diệp Huyền cười đáp: “Được!”
Hai người bèn đi về phía xa xa.
Trên đường đi, An Bắc Thần đột nhiên nói: “Ngươi rất thần bí!”
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó bảo: “Ta biết tiền bối đang lo lắng điều gì, tiền bối sợ ta tiếp xúc với Liên Vân là có ý đồ không tốt, đúng chứ?”
An Bắc Thần nhìn hắn: “Ngươi rất thẳng thắn! Có điều ta thích sự thẳng thắn này của ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối cứ yên tâm, ta tiếp xúc với Liên Vân không hề có ý đồ gì cả, ta cũng chủ động thề với tiền bối, ta sẽ không làm chuyện gì hại đến Liên Vân.”
An Bắc Thần nhìn hắn: “Tại sao?”
Diệp Huyền nói: “Mặc dù ta chưa từng làm phụ thân, nhưng ta hiểu tấm lòng của phụ thân. Tiền bối lo lắng là chuyện thường, như lời ta vừa nói, ta tiếp xúc với An cô nương không hề có mục đích gì khác!”
An Bắc Thần trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta tin ngươi!”
Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền: “Cẩn thận Vạn Đạo Tông!”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: “Bọn họ muốn giết ta hay gì?”
An Bắc Thần nói: “Sự xuất hiện của ngươi khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm, không chỉ bọn họ mà Phương Thốn Tông chúng ta cũng thấy nguy hiểm. Có điều chúng ta còn đỡ, bởi vì chúng ta và Đạo Linh Cung các ngươi không có mâu thuẫn gì quá lớn. Thế nhưng bọn họ thì có! Không những thế, tài nguyên ở Dị thế giới cũng không đủ dùng rồi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Không đủ dùng?”
An Bắc Thần gật đầu: “Đúng vậy! Tóm lại là ngươi phải cẩn thận!”
Thấy đối phương không muốn nói nhiều, Diệp Huyền cũng không hỏi nhiều, hắn bảo: “Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở!”
An Bắc Thần dừng bước: “Ta phải đa tạ ngươi đã chỉ điểm cho Liên Vân mới phải!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi!”
An Bắc Thần gật đầu: “Bảo trọng!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, hắn quay người rời đi, thế nhưng chưa đi được mấy bước thì thời không trước mặt hắn đột nhiên méo mó. Ngay sau đó, hắn rơi vào một thời không thần bí nào đó!
Cách Diệp Huyền không xa là một nam tử trung niên là Vạn Đạo Minh!
Bên phải và phía sau hắn cũng có hai nam tử trung niên!
Diệp Huyền liếc nhìn nam tử trung niên bên tay phải, nam tử trung niên này mặc huyền sắc trường bào, hai tay chắp sau lưng, trên gương mặt là nụ cười nhè nhẹ.
Nguy hiểm!
Trong ba người thì nam tử trung niên này khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm!
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Huyền, nam tử trung niên kia mỉm cười: “Ta là Phàm Thiên!”
Diệp Huyền cười nói: “Sao nào, các ngươi định đánh hội đồng ta à?”
Phàm Thiên cười: “Cứ để ta đánh với ngươi đã!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Hết chương 3745.



Bạn cần đăng nhập để bình luận