Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3372: Rất kỳ diệu phải không?

Vũ Tôn nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu rồi quay người rời đi!

Một sợi hư ảnh của hắn ta không thể làm gì được Diệp Huyền!

Mà với thực lực của Diệp Huyền, chỉ có cường giả Cổ Thần giai mới có thể áp chế được!

Có thể nói, bây giờ Diệp Huyền chính là đệ nhất nhân dưới Cổ Thần giai!

Đệ nhất nhân chân chính!

Sau khi nhìn thấy Vũ Tôn rời đi, Diệp Huyền im lặng một lúc lâu rồi cũng quay người đi mất!

Thật ra hắn cũng muốn chiến một trận với Cường giả Cổ Thần giai chân chính lắm!

Vì bây giờ cường giả bình thường đã không phải đối thủ của hắn nữa rồi!

Vì vào trong rồi, đối phương sẽ không đấu tay đôi với hắn mà là đánh hội đồng hắn!

Trước một mộ địa, Vũ Tôn lặng lẽ đứng đó, sau lưng hắn ta còn mười mấy ngôi mộ khác nữa, mà bên ngoài ngôi mộ là núi lớn vô tận, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy rất hoang vu!

Vì vậy, hắn muốn chiến một trận với cường giả Cổ Thần giai chân chính!

Thần Chi Mộ Địa!

Mà vấn đề hiện tại của hắn chính là hắn không biết thực lực của mình đã đạt đến trình độ nào, hắn không có một nhận thức rõ ràng gì về thực lực của mình hết!

Mục Tôn nhìn về phía chân trời, toàn bộ chân trời là một mảnh tối tăm mịt mờ, trông rất áp lực!

Thật ra, giờ khắc này, hắn đã hơi hiểu được lý do tại sao đại ca lại một lòng cầu bại như thế rồi!

Lúc này, một ngôi mộ cách sau lưng Vũ Tôn không xa đột nhiên rung chuyển, dần dần, một lão giả bước ra từ trong ngôi mộ đó!

Cũng không biết thiếu sót của mình là gì.

Chỉ có bại thì mới biết được mình khuyết thiếu ở đâu!

Tuy rằng hắn tự tin nhưng vẫn không tự tin đến mức có thể dùng sức mạnh của một cá nhân khiêu chiến với toàn bộ Thần Chi Mộ Địa!

Mục Tôn bảo: "Nếu đã là kẻ địch của nhau vậy cứ trừ khử thôi!"

Đương nhiên, hắn sẽ không xông vào trong Thần Chi Mộ Địa!

Vũ Tôn nói: "Chúng ta không ra ngoài được nên không giết được người này! Còn nữa, hình như người này quen biết chí cao pháp tắc tôn thượng..."

Chính là Mục Tôn đã từng xuất hiện trước đây!

Vũ Tôn nhẹ giọng nói: "Người này quả thật chỉ là Đăng Thiên cảnh nhưng thực lực của hắn đã vượt xa Đăng Thiên cảnh rồi! Nếu để hắn chạm vào tầng đó... sợ rừng cường giả Cổ Thần giai cũng không phải đối thủ của hắn mất!"

Cũng không phải tượng của vũ trụ pháp tắc tối cao kia.

Mà bên trong cung điện này chỉ có đúng một pho tượng.

Nữ tử hơi nhíu mày: "Là người của nữ nhân đó?"

Nói rồi, hắn ta quay người rời đi.

Nghe thế, lông mày của nữ tử lại nhíu chặt: "Pháp tắc đó là do nữ nhân kia để lại... nếu ta cưỡng chế phá sẽ tương đương với tuyên chiến! Bây giờ vẫn chưa cần thiết phải làm vậy! Thế này đi, ta cho ngươi một vật, vật này có thể giúp các ngươi ở bên ngoài một khoảng thời gian!"

Mục Tôn im lặng một lúc rồi nói: "Ta đi mời Thị tôn giả!"

Nữ tử lại nói: "Vật này có thể giúp các ngươi ở bên ngoài khoảng một canh giờ, sau một cách giờ, chữ sẽ biến mất và các ngươi nhất định phải trở về, bằng không, nữ nhân kia sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Lão giả nhìn về phía mộc bài đó, trên mộc bài vẽ một chữ nhỏ màu đen: Sắc.

Vừa dứt lời, một miếng mộc bài màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt lão giả!

Không lâu sau, Mục Tôn đã đến trươc một cung điện, cung điện này nguy nga lộng lãy, xa hoa vô cùng.

Mục Tôn gật đầu: "Đúng vậy."

Trong mắt nữ tử lóe lên tia sáng lạnh lùng: "Cần gì phải nể mặt nàng ta? Cứ việc giết, ta sẽ ngăn nàng ta lại!"

Nghe vậy, trong lòng Mục Tôn lập tức mừng rỡ, hắn ta vội vàng cung kính hành lễ: "Đã hiểu! Nhưng pháp tắc giới hạn ở ngoài kia..."

Một pho tượng nữ tử!

Mục Tôn lại hành lễ: "Chúng ta muốn giết một người nhưng đối phương có khả năng quen biết chí cao pháp tắc kia, chúng ta..."

Một lúc sau, đột nhiên pho tượng mở mắt ra: "Chuyện gì?"

Mục Tôn hơi hành lễ với pho tượng: "Chí tôn."

Lão giả hơi hành lễ: "Ta hiểu rồi!"

Nói xong, hắn ta quay người rời đi!

Trong điện, pho tượng nữ tử từ từ nhắm mắt lại.

Sau khi đi ra khỏi đại điện, Mục Tôn mỉm cười!

Vốn dĩ hắn ta còn hơi thấp thỏm lo lắng!

Bởi vì dù sao sau lưng Diệp Huyền cũng có một vị chí tôn, vì thế hắn ta mới lo vị chí tôn trong tín ngưỡng nhà mình sẽ ngại vị chí cao pháp tắc chí tôn kia, mà không cho Thần Chi Mộ Địa giết Diệp Huyền!

Nhưng bây giờ xem ra, hắn ta hoàn toàn lo thừa rồi!

Vị chí tôn nhà mình không chỉ không ngăn cả mà còn sẵn lòng giúp đỡ!

Đây đúng thật là niềm vui bất ngờ!

Khóe miệng Muc tôn dần dần nhếch cao hơn: "Diệp Huyền, mong là đến khi đó ngươi vẫn có thể cười được!"

Nói xong, hắn ta nhanh chóng biến mất ở nơi xa. ...

Trên một tầng mây nào đó, trong một đám mây có một hòn đảo nhỏ.

Đảo nhỏ trong mây!

Đạo Nhất ngồi trước một chiếc bàn gỗ, trên bàn gỗ trước mặt nàng có vài tấm phù chú.

Nàng đang chuyên tâm nghiên cứu.

Lúc này, một nữ tử đột nhiên đi đến bên cạnh Đạo Nhất, Đạo Nhất ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong mắt nàng tràn đầy vẻ hưng phấn: "Đây mới là vũ trụ pháp tắc chân chính!"

Nữ tử cười nói: "Rất kỳ diệu, đúng không?"

Đạo Nhất gật đầu: "Vô cùng huyền ảo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận