Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3293: Trưởng lão nội môn

Lão giả lại nói: "Tiếp tục tìm đi, nhất định phải tìm được!"

Hắc y nhân gật đầu: "Người của chúng ta đã dốc tòn sức đi điều tra người này rồi!"

Nói rồi, hắn ta dừng lại một lúc rồi mới lên tiếng: "Diệp Huyền kia đã tiến vào Thái Linh Thần Cung!"

Thái Linh Thần Cung!

Lão giả hơi nhíu mày: "Hắn đã gia nhập Thái Linh Thần Cung?"

Hắc y nhân gật đầu: "Mối quan hệ giữa người này và nữ tử váy trắng kia không tầm thường, nếu có thể bắt được tên này vậy chắc chắn có thể biết được tung tích của nữ tử váy trắng! Nhưng hiện giờ tên này đã gia nhập Thái Linh Thần Cung, chúng ta cũng không tiện ra tay!"

Tuy rằng Tiểu Động Thiên không sợ Thái Linh Thần Cung nhưng đó chính là địa bàn của Thái Linh Thần Cung, bọn họ cũng không dám trực tiếp bắt người ngay trong đó.

Như thế rất dễ dẫn đến xung đột giữa đôi bên!

Mấu chốt nhất chính là nhất định phải kết hợp không gian và thời gian!

Càng hiểu lại càng dễ phá!

Lúc này, trong tinh không tu luyện, Diệp Huyền đã có thể ngưng tụ ra ba mươi Thời Gian Duy Độ Trường Hà!

Mà hắn cũng càng lúc càng hiểu về Thời gian Duy Độ Trường Hà hơn.

Nói rồi, hắn ta lặng lẽ biến mất không thấy đâu nữa.

Bởi vì bản thân hắn cũng không biết uy lực của nó sẽ khủng khiếp đến mức nào!

Lão giả im lặng một lúc lâu sau đó nói: "Chung quy lại hắn vẫn phải ra ngoài thôi!"

Điều đáng nhắc đến ở đây là hiện giờ Bạt Kiếm Thuật của hắn đã có thể xếp chồng ba trăm tám mươi đường rồi!

Bên hồ, lão giả từ từ nhắm hai mắt lại: "Kẻ động vào Tiểu Động Thiên dù xa cách mấy vẫn phải giết!"

Hắc y nhân gật nhẹ đầu: "Hiểu rồi!"

Thời Gian Duy Độ Trường Hà của hắn hiện tại không chỉ có chất lượng và cả số lượng đều vượt xa ngày trước!

Hắn cũng không dám tùy tiện sử dụng thanh kiếm này!

Bây giờ hắn đã nắm vững được một vài phương pháp!

Thanh kiếm này quá đáng sợ, hắn sợ mình quá phụ thuộc vào sức mạnh của nó!

Thật ra hắn rất muốn dùng Thanh Huyền Kiếm để thử Bạt Kiếm Thuật nhưng vẫn không dám!

Thật ra, chỉ riêng uy lực của Thanh Huyền Kiếm đã vô cùng đáng sợ rồi!

Diệp Huyền trực tiếp lắc đầu: "Không có hứng thú!"

Diệp Huyền chớp mắt: "Ra ngoài đi dạo?"

Hai người rời khỏi tinh không tu luyện và tới một sân diễn võ khổng lồ, sân diễn võ này dài gần nghìn trượng, rộng lớn vô cùng!

Diệp Huyền dừng lại nhìn về phía nàng.

Đạo Nhất gật đầu.

Thời gian trôi qua từng chút một, khoảng hai tháng sau, một ngày ấy, Đạo Nhất đột nhiên tới tinh không tu luyện mà Diệp Huyền đang ở.

Đạo Nhất nhẹ giọng đáp: "Các nàng muốn ở lại gian nhà trúc bên hồ!"

Đột nhiên Diệp Huyền hỏi: "Đạo Nhất, đám người A Mệnh đâu?"

Người có thể trở thành đệ tử ngoại môn thật ra đều không yếu, nếu đặt ở thế giới bên ngoài chắc chắn đều là thiên tài trong thiên tài!

Đạo Nhất cười hỏi: "Ra ngoài đi dạo không?"

Mà lúc này, trên sân diễn võ đã tập trung rất nhiều đệ tử ngoại mon!

Ước chừng phải hơn mấy trăm người!

Diệp Huyền liếc mắt nhìn mấy đệ tử ngoại môn này rồi nhẹ giọng nói: "Mấy người này đều rất không tồi!"

Đạo Nhất gật đầu: "Nghe nói có một vị trưởng lão nội môn ra ngoài giảng bài, có hứng thú đi nghe thử không?"

Đạo Nhất lắc đầu cười, trong lòng rất vui sướng.

Diệp Huyền cười đáp: "Vậy thì có hứng thú!"

Đạo Nhất lườm hắn: "Coi như đi với ta đi!"

Diệp Huyền gật nhẹ đầu: "Ta hiểu rồi!"

Rất dễ nhận thấy, đám người A Mệnh vẫn chưa buông được Diệp Thần!

Đạo Nhất liếc mắt nhìn hắn: "Các nàng cũng không hận ngươi! Không đúng, họ chưa bao giờ từng hận ngươi!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Vậy thì tốt!"

Đạo Nhất đang định nói thì đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ phía xa: "Đậu má, thằng cha đi cửa sau tới rồi kìa!"

Thằng cha đi cửa sau!

Câu này vừa thốt ra, mấy đệ tử ngoại môn có mặt ở đó đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền!

Đi cửa sau!

Ngay khi nhìn thấy hắn, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

Diệp Huyền quay đầu nhìn Đạo Nhất: "Chúng ta là tụi đi cửa sau sau?"

Đạo Nhất nghĩ ngợi sau đó đáp: "Có khả năng bọn họ nói ngươi chứ không phải nói ta!"

Trông thấy người tới, sắc mặt của mấy đệ tử ngoại môn kia đều hơi thay đổi, sau đó vội vàng cung kính hành lễ: "Tham kiến trưởng lão!"

Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người, cách không xa.

Thấy đám người không nói gì nữa, Diệp Huyền nở nụ cười, cũng không nói nhiều thêm nữa.

Rất dễ nhận thấy, Diệp Huyền này là người có thực lực!

Diệp Huyền cười đáp: "Vậy ngươi cút xa một chút!"

Nói rồi, hắn giơ tay vả thẳng một cái!

Bốp!

Nam tử kia còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bay thẳng ra đằng sau, cuối cùng đáp mạnh xuống mặt đất phía xa, toàn bộ mặt đất đều rạn nứt!

Đám người trực tiếp ngây người!

Sao nói ra tay là ra tay luôn vậy?

Diệp Huyền liếc mắt nhìn mấy đệ tử ngoại môn kia, sau đó cười hỏi: "Các ngươi còn câu hỏi gì nữa không?"

Mấy đệ tử ngoại môn này nhìn hắn, trong mắt đều mang theo vẻ đề phòng.

Người vừa rồi bị Diệp Huyền đánh bay có thực lực không hề yếu nhưng đến ngay cả sức đánh trả cũng không có!

Mà lúc này, một nam tử đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyền và Đạo Nhất, hắn ta nhìn Diệp Huyền: "Ngươi không xứng đứng chung với chúng ta!"

Diệp Huyền gật đầu.

Đạo Nhất cười nói: "Kệ họ đi!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận