Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1753: Rốt cuộc thanh sam nam tử này là ai?

Nhậm Bình Sinh đứng trước cánh cửa, khẽ chau mày. Hắn ta đang định tiến vào thì lúc này, Vô Hy đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhậm Bình Sinh, vội vàng nói: “Nhậm Bình Sinh, ngươi đừng vào đó! Hắn vào rồi thì chắc chắn sẽ chết thôi, ngươi…”

Nhậm Bình Sinh bỗng nhìn về phía Vô Hy: “Ta không tận mắt nhìn thấy hắn chết thì không thể yên tâm được!”

Nói đoạn, hắn ta bèn bước qua cánh cửa.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Vô Hy lập tức trở nên khó coi.

Hắn ta do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không dám tiến vào!



Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Diệp Huyền xuất hiện trước một bia đá. Phía sau bia đá là một dãy núi.

Hắn nhìn tấm bia đá, trên bia đá có khắc năm chữ: Kiếm Tông, Huyền Không Sơn.

Kiếm Tông?

Trông thấy lão giả, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi. Hắn cảm giác lão giả này đúng là thâm sâu khó lường!

Nơi này cũng có một Kiếm Tông!

Lão giả này râu tóc bạc phơ, dáng người thẳng tắp, sau lưng còn có một bao kiếm màu đen.

Diệp Huyền nhíu mày, liếc mắt nhìn khắp xung quanh, nơi này có Kiếm Tông ư?

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì đúng lúc đó, một luồng khí tức cực lớn đột nhiên bao vây lấy hắn.

Kiếm Tông?

Chỉ liếc mắt một cái thôi mà hắn đã biết thực lực của lão giả này không hề thua kém Nhậm Bình Sinh!

Đương nhiên hắn biết Kiếm Tông. Đi từ Thanh thành tới đây, hắn đã gặp được rất nhiều Kiếm Tông.

Huyền Không Sơn?

Hắn đang định qua đó xem sao thì đúng lúc ấy, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Lão giả nhìn về phía xa xa, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Hỗn xược!”

Diệp Huyền đưa mắt nhìn bốn bề xung quanh. Xung quanh được bao phủ bởi những dãy núi, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên trời. Ở mãi đằng xa, hắn trông thấy một ngọn núi đứng sừng sững giữa không trung. Trên ngọn núi to lớn đó có một tòa cung điện!

Lão giả vừa dứt lời thì bao kiếm phía sau lưng đột nhiên rung lên. Theo đó, một thanh kiếm bay lên và đâm thẳng về phía Nhậm Bình Sinh.

Lão giả liếc nhìn hắn rồi hỏi: “Kiếm tu?”

Hắn tái mặt, vội vàng trốn ra sau lưng lão giả.

Nhậm Bình Sinh lập tức lùi mạnh về phía sau khoảng trăm trượng!

Kiếm quang bị ép phải ngừng lại, thế nhưng ngay sau đó, đường kiếm quang ấy bỗng nổ tung.

Ở phía xa xa, Nhậm Bình Sinh lại phải lùi mãi về phía sau khoảng ngàn trượng.

Ở phía xa xa, Nhậm Bình Sinh đột nhiên dừng lại. Trông thấy thanh kiếm đâm về phía mình, sắc mặt hắn ta cũng thay đổi. Hắn ta không dám làm liều mà vận tâm pháp trong cơ thể rồi đánh một chưởng. Một luồng sức mạnh cực lớn bèn xuất hiện dưới chưởng của hắn ta.

Ầm!

Trông thấy thanh kiếm ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi, mạnh quá!

Uỳnh!

Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Nhậm Bình Sinh co lại. Hai tay hắn ta bỗng giơ lên: “Thiên Địa Đại Đồng!”

Một tiếng kiếm minh bay vụt lên trời cao, lay động cả tầng mây.

Uỳnh!

Sau khi dừng lại, hắn ta nhìn tay phải của mình. Một vết kiếm chém sâu hoắm kéo dài từ lòng bàn tay lên đến vai hắn ta, sâu đến mức nhìn thấy cả xương!

Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu nhìn bạch phát lão giả. Lần này, vẻ nghiêm nghị trong mắt hắn ta còn lẫn thêm cả kiêng dè: “Ngươi là ai?”

Bạch phát lão giả chẳng tỏ vẻ gì cả mà lại xuất kiếm.

Ầm ầm!

Vụt!

Bạch phát lão giả chẳng đáp lời mà lại chém tiếp một kiếm.

Sau khi Nhậm Bình Sinh dừng lại, bèn nhìn về phía bạch phát lão giả kia. Trong mắt hắn ta toát lên vẻ nghiêm nghị, nói: “Ngươi là ai?”

Khoảnh khắc ấy, cả trời đất như thể tập trung lại trên tay Nhậm Bình Sinh, sức mạnh của thiên địa không ngừng cuộn trào từ lòng bàn tay hắn ta.

Ầm ầm!

Kiếm quang nứt vỡ, thế nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn bay ngược về phía sau cả ngàn trượng.

Nhậm Bình Sinh vừa dừng lại thì không gian phía sau lưng hắn ta bỗng trở nên hư ảo.

Nhậm Bình Sinh lại nhìn về phía bạch phát lão giả, vẻ kiêng dè trong mắt hắn ta càng rõ ràng hơn: “Rốt cuộc các hạ là ai?”

Bạch phát lão giả vẫn chẳng tỏ vẻ gì cả mà mở lòng bàn tay ra: “Thiên Nhân Hợp Nhất!”

Hắn ta vừa dứt lời thì có một thanh kiếm hư ảo đã ngưng tụ trong lòng bàn tay. Trông thấy cảnh tượng ấy, Nhậm Bình Sinh bèn tái mặt. Lần này thì hắn ta không do dự nữa mà quay người chạy đi luôn.

Trông thấy Nhậm Bình Sinh biến mất, bạch phát lão giả bèn chau chặt mày. Hắn ta không đuổi theo mà quay người nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười tươi rói: “Xin chào tiền bối!”

Bạch phát lão giả quan sát hắn một lát rồi nói: “Nơi này không chào đón người ngoài!”

Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Ta có thể ở tạm đây mấy hôm được không?”

Bạch phát lão giả chau mày, đúng lúc đó có một giọng nói từ phía xa truyền tới: “Để hắn tới!”

Nghe thấy giọng nói ấy, bạch phát lão giả vội vàng cung kính hành lễ: “Vâng, thưa tiểu thư!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người nhìn Diệp Huyền: “Mời đi theo ta!”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn bầu trời, còn có người khác hả?

Hắn không nghĩ ngợi gì nhiều mà đi theo sau lão giả. Chỉ một lát sau, hắn đã theo lão giả tới trước đại điện của Kiếm Tông. Ở trước tòa đại điện, Diệp Huyền trông thấy một pho tượng!

Tượng của thanh sam nam tử!

Lại là thanh sam nam tử!

Rốt cuộc thanh sam nam tử này là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận