Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 445: Tại Hạ Diệp Huyền, Tới Khiêu Chiến!

Thương Huyền lắc đầu:

- Nếu bọn hắn muốn trả thù, sẽ không đợi tới bây giờ!

Trần Bắc Hàn gật đầu:

- Chắc chắn sẽ không chờ tới bây giờ…

Nói tới đây, hắn cùng Thương Huyền đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nói:

- Vậy có vấn đề, đi, đi kiểm tra!

Nói xong, hai người trực tiếp biến mất.

Chỉ một chốc, cả hai đã tới Vạn Dư đảo, mà giờ khắc này, cả đảo đã bị bốc đi mất!

Trần Bắc Hàn chậm rãi khép mắt:

Thương Kiếm trông.

- Ta hiểu! Lập tức cho người đi tìm Diệp Huyền này!



- Trước đó, đã có một số thế lực âm thầm nhằm vào Hộ Giới minh, rõ ràng, Hộ Giới minh đã làm chuyện gì đó, khiến cho những thế lực này kiêng kỵ. Đặc biệt là Diệp Huyền cùng thế lực sau lưng hắn. Lần này hắn xuất hiện trên đảo, khẳng định để phá chuyện của Hộ Giới minh, truyền lệnh, tìm Diệp Huyền, nhất định phải làm rõ chuyện này1

- Ăn!

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc hai người đều trở nên ngưng trọng.

Diệp Huyền trở lại Vân Kiếm phong, lập tức đi nấu cơm, sau nửa canh giờ, một bàn đồ ăn đủ sắc hương vị được bê lên!

Thương Huyền gật đầu:

Một hồi sau, trầm Bắc Hàn nói:

- Hộ Giới minh… biến cố của thanh Thương Giới, sợ là không tránh được có liên quan tới các ngươi!

- Mời sư tôn!

Nói xong, hắn quay người biến mất.

Việt Kỳ cũng không khách khí, trực tiếp bắt đầu nă.

Việt Kỳ ngửi mùi thơm liền đi ra, ngồi đối diện Diệp Huyền, khẽ gật đầu:

Diệp Huyền vội nói:

- Vì sao lại nói thế?

- Khó, cũng không khó!

- Thế mà mới tính là học tốt?

- Sư tôn, ngự kiếm chi thuật, có khó không?

- Vậy bọn Bách Lý Vân, lúc ngự kiếm không thể chiến đấu?

Sau khi ăn xong, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Diệp Huyền nghĩ một chút, lại nói:

- Không thể!

Việt Kỳ lắc đầu:

Việt Kỳ nói:

Việt Kỳ uống một ngụm canh, noií:

- Ngự kiếm có thể chiến đấu!

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói;

Diệp Huyền vội buông đũa, nghiêm túc:

Diệp Huyền lại hỏi:

- Học được, không khó, học tốt, rất khó!

Việt Kỳ nhìn hắn:

- Sư tôn, ta muốn học ngự kiếm chi thuật!

Việt Kỳ ngừng đũa, lại nhìn Diệp Huyền, có chút kinh ngạc:

- Ngươi không biết ngự kiếm?

Diệp Huyền gật đầu:

- Không!

Việt Kỳ lắc đầu:

- Một vị Kiếm chủ, lại không biết ngự kiếm, không biết ngươi là cái giống gì cơ chứ?

Nói tới đây, nàng nghĩ tới điều gì, liền nói:

- Chút nữa tới nội điện của ta, tìm một bản công pháp tên: Ngự Kiếm Chân Giải. Thứ này là ta tự sáng tạo, không phải Ngự Kiếm thuật bình thường có thể so sánh. Nhớ kỹ, không được tự ý truyền ra ngoài!

Hai người này, chính là Việt Kỳ cùng Trần Bắc Hàn!

Ngay khi Diệp Huyền rời đại điện, một nữ tử cùng một nam tử trung niên đã xuất hiện trước cửa đại điện.

Diệp Huyền cầm Ngự Kiếm Chân Giải ra đại điện, sau đó đi thẳng tới hậu sơn.

Một hồi sau, vẫn không tìm được, thế là hắn không tìm nữa, hắn muốn chờ Việt Kỳ về rồi trực tiếp hỏi!

Không nghĩ nhiều, Diệp Huyền bắt đầu tìm Ngự Kiếm Chân Giải, chỉ một chốc, hắn đã tìm được. Tiếp đó, bắt đầu tìm phê bình chú giải của Việt Kỳ, thế nhưng, bất kể tìm thế nào, cũng không tìm được.

Thương Kiếm tông, không hổ là đỉnh cấp thế lực của thanh Thương Giới!

Sau khi ăn xong, Việt Kỳ rời đại điện, không biết là đi đâu.

Mà Diệp Huyền thu dọn một chút, sau đó vội vào nội điện, nội điện không lớn, bốn phía đều là các ngăn tủ, mà mỗi ngăn đều bày rất nhiều quyển trục, trong đó, không phải công pháp thì là võ kỹ, hoặc cũng là thần thông chi thuật!

Tất cả!

Hơn nữa, thấp nhất cũng là địa giai, Thiên giai đưa mắt có thể thấy!

Diệp Huyền có chút ngây dại!

Giờ khắc này, hắn phát hiện, Vân Kiếm phong này thực sự là võ kỹ các, công pháp các của Thương Kiếm tông…

Số quyển trục trước mắt, đều là các đời Thương Kiếm tông thu thập, trong đó còn có các đời tiền bối tự sáng tạo!

Nội tình!

Giờ phút này, Diệp Huyền mới thấy cái gì gọi là nội tình, cái này chính là nội tình!

Diệp Huyền: “…”

- Không tệ, ngày mai tiếp tục làm món này!

Việt Kỳ khẽ gật đầu, chỉ đĩa nấm hương xào cải trắng trước mắt:

- Thật tốt!

Diệp Huyền vội gật đầu:

Ngự Kiếm Chân Giải!

Hai người cứ vậy nhìn Diệp Huyền chạy xa.

Trần Bắc Hàn đột nhiên nói:

- Trong thời gian này, hắn chỉ chọn Thuấn Không Nhất Kiếm?

Việt Kỳ gật đầu.

Trần Bắc Hàn lại hỏi:

- Các thứ khác, một quyển cũng không mang đi?

Việt Kỳ lần nữa gật đầu.

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Thú vị! Nếu là một vị tán tu, không thể không động tâm với mấy thứ này.

Nói tới đây, hắn lại nhìn Việt Kỳ:

- Thuấn Không Nhất Kiếm kia, hắn chỉ mất mất ngày đã luyện tới cực hạn?

Việt Kỳ nói khẽ:

- Bất luận là ai, đều có bí mật của bản thân, hắn không có ác ý với Thương Kiếm tông, thế là đủ rồi!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Lúc ở Vạn Dư đảo, mặc dù người này không cứu Lam Vũ, nhưng lại xuất thủ cứu Bách Lý Vân cùng Cổ Nguyệt, chứng minh hắn không phải kẻ vô tình vô nghĩa. Nếu sư muội cảm thấy hắn không tệ, vậy cứ để hắn ở chỗ ngươi tu luyện đi, hắn đúng là một kẻ kế tục không tệ, nếu bồi dưỡng một chút, không chừng sau này có thể có thành tựu!

Nói xong, hắn quay người biến mất tại chỗ.

Trần Bắc Hàn rời đi, Việt Kỳ cũng quay người rời đi, khi nàng trở lại nội điện, trong điện đã bày từng cái bàn nhỏ, trên bàn có mấy đĩa hoa quả.

Nhìn đĩa hoa quả, Việt Kỳ nói khẽ:

- Thú vị!

Hậu sơn.

Diệp Huyền ôm Ngự Kiếm Chân Giải chạy như điên, mãi tới trước một đầm nước mới dừng lại.

Sau khi dừng lại, Diệp Huyền mở Ngự Kiếm thuật:

- Ngự Kiếm chi thuật, tại tâm không tại hình, thần tâm tương hợp, nhân kiếm hợp nhất…

Cứ như vậy, Diệp Huyền nhìn một chút, chừng nửa canh giời hắn lại xếp bằng, bắt đầu phân tích…

Chừng một hồi sau, hắn đột nhiên bóp kiếm quyết, rất nhanh, một thanh Chân kiếm từ trong cơ thể bay ra, sau đó vững vàng dừng trước mắt!

Diệp Huyền điểm lên trường kiếm, trường kiếm rung lên, lập tức phát ra một tiếng kiếm minh!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm mừng rỡ, vội thả người nhảy lên, trực tiếp đứng vững trên kiếm.

Thế nhưng, kiếm lại kém chút trầm xuống đất!

Diệp Huyền vội tĩnh khí ngưng thần, thời gian dần qua, kiếm dần ổn định lại, sau khi đủ ổn định, Diệp Huyền bắt đầu nói khẽ:

- Lên!

Thanh âm vừa dứt, kiếm dưới chân hắn đột nhiên chậm rãi bay lên, tốc độ có chút chậm, nhưng vẫn đang bay lên.

Một trượng!

Hai trượng!

Năm trượng!

Mười trượng…

Chỉ môt chốc, hắn đã ngự kiếm cách mặt đất ba mươi trượng, giờ phút này, đã có thể nhìn thấy Vân Kiếm điện từ xa!

Hưng phấn!

Có thể ngự kiếm, chính là mộng tưởng của mỗi Kiếm tu!

Trên không, Diệp Huyền ngự kiếm ngày càng cao, có điều, hắn lại không phát hiện, kiếm dưới chân đang rung động.

Cứ như vậy, tới chừng năm mươi trượng, kiếm đột nhiên rung lên kịch liệt, rau đó lập tức rơi xuống.

- A…

Lập tức truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Diệp Huyền.

Mấy giây sau!

Bành!

Đại địa rung động, vô số khói bụi bay lên!

Trên mặt đất, Diệp Huyền vuốt vuốt cái mông:

- Đúng là mẹ nó đau…

Nghỉ ngơi một hồi, Diệp Huyền lại tiếp tục…

Thời gian qua từng chút một, sớm ngày thứ hai, một tên nam tử tới chân núi Thương Kiếm tông.

Nam tử mặc áo gai, đi giày vải, ánh mắt tím than!

Nam tử mặc áo gai, nhìn lên Thương Kiếm tông:

- Nghe nói thế hệ trẻ Thương Kiếm tông kinh tài tuyệt diễm, tại hạ Diệp Huyền, tới để thỉnh giáo.

Nói tới đây, hắn có chút dừng lại, lại nói:

- Phân cao thấp, cũng quyết sinh tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận