Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3446. Tóm lại là ta vô địch! (2)



Chương 3446. Tóm lại là ta vô địch! (2)




Chương lão nhìn chằm chằm Diệp Huyền, lúc này hắn ta thấy hơi hoang mang!
Đường kiếm vừa rồi không phải của Diệp Huyền, có người âm thầm điều khiển nó!
Mà hắn ta lại không cảm nhận được!
Điều này chứng tỏ gì?
Chứng tỏ thực lực của người ra tay vượt xa hắn ta!
Là người hay là Thần Nhân tộc?
Hay là thanh sam nam tử kia!
Thanh sam nam tử!
Nghĩ đến đây, Chương lão lập tức chắc chắn!
Chỉ có nam tử nhân loại đó mới có thực lực này thôi!
Chương lão nhìn xung quanh, ánh mắt hắn ta tràn ngập vẻ dè chừng!
Hôm đó suýt chút nữa hắn ta đã bị thanh sam nam tử chém tan thần hồn!
Chương lão nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đi!”
Nói đoạn, hắn ta và mấy người khác quay người bước vào cánh cửa, cánh cửa đóng lại.
Ở phía dưới, Diệp Huyền nhìn Thanh Huyền Kiếm. Lúc này Thanh Huyền Kiếm vẫn hơi rung, sau đó nó rơi xuống trước mặt hắn.
Diệp Huyền nắm chặt lấy Thanh Huyền Kiếm, trầm mặc không nói.
Trong một tinh vực nào đó, nữ tử váy trắng tiếp tục đi về phía xa xa.
Cứu vũ trụ ư?
Nàng thực sự chẳng hứng thú tẹo nào!
Thiên Mệnh của ngày xưa có lẽ sẽ có!
Nhưng nàng thì không!
Sở dĩ nàng ra tay là vì Diệp Huyền.
Tương tự, nếu Diệp Huyền cần thì chỉ một câu nói của hắn thôi, nàng vẫn sẽ hủy diệt cả vũ trụ!
Với nàng mà nói, sinh mệnh chỉ là một hình thức, một hình thức có cũng được không có cũng chẳng sao.
Đương nhiên, trừ Diệp Huyền ra!
Đúng lúc ấy, nữ tử váy trắng đột nhiên dừng bước, nàng nhìn về phía không xa, nơi đó có một nữ tử đang đứng.
Nữ tử này nhìn thấy nữ tử váy trắng xong thì sững sờ, đoạn mỉm cười: “Trùng hợp thật đấy!”
Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Nữ tử trước mắt này không phải ai khác mà chính là Mộ Niệm Niệm!
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta trộm lên đây, chắc ngươi cũng cưỡng chế lên đây nhỉ?”
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Mộ Niệm Niệm nói: “Hắn có khỏe không?”
Nữ tử váy trắng nhìn nàng: “Ta hơi bận!”
Rất rõ ràng, nàng không muốn nói chuyện!
Nếu người trước mắt không phải Mộ Niệm Niệm thì nàng còn chẳng thèm nói nhiều hơn một câu!
Với Mộ Niệm Niệm mà nói, nàng vẫn nể mặt người này.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Không làm phiền ngươi nữa!”
Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu, nàng đi về phía xa xa, song chưa đi được mấy bước thì nàng lại dừng lại, sau đó nói: “Chắc là ngươi muốn hỏi ta gì đó, hỏi đi!”
Mộ Niệm Niệm nói: “Thần Nhân tộc tạo ra nhân loại, như vậy cũng có nghĩa là bọn họ nắm giữ bản chất của sinh mệnh, đúng không?”
Nữ tử váy trắng gật đầu: “Đúng vậy!”
Mộ Niệm Niệm trầm giọng nói: “Dạo này ta đang nghiên cứu về bản chất của sinh mệnh, nhưng lại phát hiện ra vài vấn đề. Bản chất của sinh mệnh do vật chất tạo thành, nhưng những vật chất này đến từ đâu? Tức là ban đầu sinh mệnh là gì? Ví dụ như sinh mệnh thể đầu tiên chẳng hạn!”
Cội nguồn của sinh mệnh!
Đây chính là thứ dạo này nàng đang nghiên cứu!
Nữ tử váy trắng liếc nhìn Mộ Niệm Niệm. Nàng xòe tay ra, trong lòng bàn ta nàng có một giọt nước. Dần dần, giọt nước ấy đóng thành băng, song lúc sau băng lại tan ra thành giọt nước.
Mộ Niệm Niệm trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ta biết rồi!”
Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu: “Thông minh!”
Vẻ mặt Mộ Niệm Niệm có hơi phức tạp.
Nữ tử váy trắng đi về phía xa xa, lúc này Mộ Niệm Niệm lại nói: “Câu hỏi cuối cùng!”
Nữ tử váy trắng nhìn nàng, Mộ Niệm Niệm xòe tay ra, trong tay nàng là một cuốn cổ tịch.
Nàng không hỏi mà cứ nhìn nữ tử váy trắng như vậy, bởi nàng biết nữ tử váy trắng hiểu ý của nàng!
Nữ tử váy trắng trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngươi rất ưu tú, nhưng có vài chuyện ngươi phải giả bộ không biết, bởi vì đối phương chỉ cần nghĩ một cái thôi là ngươi biến mất, hiểu không?”
Mộ Niệm Niệm trầm giọng nói: “Ta biết, nhưng mà đời người như thế thì có ý nghĩa gì?”
Nữ tử váy trắng gật đầu: “Có! Hơn nữa…”
Nói đoạn, nàng bèn nhếch miệng cười: “Có người cho rằng hắn ta là người đánh cờ, nhưng lại không biết hắn ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi…”
Nói đến đây, nàng bèn liếc nhìn cuốn cổ tịch trong tay Mộ Niệm Niệm: “Ngươi hiểu không?”
Mộ Niệm Niệm không đáp lời.
Nữ tử váy trắng quay người đi về phía xa xa: “Vũ trụ này cũng chỉ là một vòng tuần hoàn, đạo cũng vậy! Một người vẽ một vòng tròn cho người khác nhưng lại không biết mình đang ở trong vòng tròn do người khác vẽ… Tóm lại là ta vô địch!”
Mộ Niệm Niệm nhìn nữ tử váy trắng biến mất phía xa xa, vẻ mặt nàng phức tạp.
Một nữ nhân thật đáng sợ!
Tâm tư thâm sâu khó lường, từ trước đến nay hiếm có ai như vậy!
Một lát sau, Mộ Niệm Niệm cất cuốn cổ tịch đi, nàng mỉm cười, đoạn quay người rời đi.

Trong một tòa thạch điện nào đó.
Chương lão cung kính trước mặt Ách Ngôn, Ách Ngôn nhìn hắn ta: “Ngươi nói thanh sam nam tử kia đã ra tay ư?”
Chương lão trầm giọng nói: “Chắc là hắn ta! Thực lực của người này vô cùng mạnh, e là ta cũng không phải đối thủ của hắn ta!”
Ách Ngôn bảo: “Giao người này cho Thần Nhân tộc chúng ta!”
Nói đoạn, nàng bèn đứng dậy. Ngay sau đó, nàng đã trở lại Thần Nhân tộc.
Không lâu sau, Thần Nhân tộc bắt đầu truy nã thanh sam nam tử…
Hết chương 3446.



Bạn cần đăng nhập để bình luận