Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1601: Nhân sinh thực sự quá xui xẻo

Lúc này, hắc y nam tử đột nhiên nói: "Kiếm này của ngươi có thể tăng cường thêm một chút!"

Nghe vậy, Diệp Huyền vội vàng nói: "Tiền bối, tăng cường như thế nào?"

Hắc y nam tử nói: "Đi tìm một vị lão nhân, hắn ta có thể tăng cường thanh kiếm này của ngươi."

Diệp Huyền hỏi: "Ai?"

Hắc y nam tử cười nói: "Từ chỗ này rẽ phải, sau khi đi khoảng chừng vạn dặm, ở sâu trong ngọn núi lớn kia có một ngôi nhà nhỏ, ngươi đi tìm hắn ta, nếu hắn ta đồng ý, hai thanh kiếm này của ngươi có thể lên một tầng."

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối, hắn ta có đồng ý không?"

Hắc y nam tử cười to: "Nếu là người khác, bình thường sẽ không có cửa, nhưng ngươi đi thì hắn ta chắc chắn sẽ đồng ý!"

Diệp Huyền khó hiểu: "Vì sao?"

Nói xong, hắn nhìn về phía hắc y nam tử: "Không biết phải xưng hô với tiền bối thế nào?"

Lúc này, hắc y nam tử nói: "Đi đi!"

Hắc y nam tử nói: "Dựa vào thiên phú và cơ duyên của ngươi, tương lai sẽ thăng cấp cực nhanh, sau này Tử Nhân kinh này có lẽ sẽ không theo kịp bước chân của ngươi nữa, nhưng không cần biết tương lai như thế nào, ta hy vọng Tử Nhân kinh này có thể tiếp tục được truyền lại, vật này là tâm huyết cả đời của ta, ta không hy vọng nó sẽ biến mất ở thế gian này."

Sắc mặt của Diệp Huyền có chút cổ quái, cái tên này...

Hắc y nam tử nhìn Diệp Huyền: "Có một yêu cầu nho nhỏ.”

Nói xong, hắn ta lâm vào trầm mặc.

Hắc y nam tử nói: "Ngươi đi thì biết."

Diệp Huyền gật đầu, hắn cung kính hành lễ, sau đó xoay người lui ra.

Diệp Huyền vội vàng nói: "Tiền bối xin cứ nói."

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Ta sẽ đi tìm tiền bối kia.”

Hắc y nam tử cười nói: "Trước kia, có một vị cô nương thích gọi ta Ham Ham, cho nên gọi là Ham Ham đi!"

...

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Diệp Huyền vừa mới đi ra ngoài điện, lúc này, giọng nói của tầng thứ chín đột nhiên vang lên: "Hắn ta đi rồi.”

Nhìn Diệp Huyền rời đi, hắc y nam tử nhẹ giọng nói: "Ngày đó ngươi nói với ta, ngươi phải đi tìm người giúp đỡ để cùng nhau cứu vớt chúng sinh... Nhưng ta không hiểu hành động này của ngươi!"

Một lát sau, hắn ta mở lòng bàn tay ra, ở trong tay hắn ta là một dải khăn lụa màu trắng, nhìn khăn lụa trong tay, hắc y nam tử lắc đầu cười, nụ cười có chút chua xót: "Có đôi khi, bỏ lỡ thì chính là lỡ cả đời.”

Diệp Huyền đứng tại chỗ, trầm mặc.

Diệp Huyền đứng tại chỗ, liếc mắt nhìn bốn phía, giờ phút này, tử khí xung quanh đại điện bắt đầu điên cuồng xông vào trong điện.

Diệp Huyền: "..."

Sao hắn lại không hiểu ý tứ của tầng thứ chín được chứ?

Diệp Huyền lắc đầu.

Nghe vậy, thân thể Diệp Huyền khẽ run lên.

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền nói: "Tiền bối, ngươi hận tiên tri sao?"

Nhân sinh này thực sự quá xui xẻo!

Không thể không nói, hắn có chút đồng tình với tầng thứ chín này.

Diệp Huyền xoay người định vào điện, lúc này, tầng thứ chín nói: "Nếu hắn ta cho ngươi rời đi trước thì chính là không muốn ngươi nhìn thấy hắn ta đi, đừng đi nữa."

Lầu chín lại nói: "Ta đã tính rồi, cho dù ngươi tìm được đạo tắc kia, bảo nàng thả ta ra, ta cũng không thoát khỏi cuộc sống bi thương này."

Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vì sao?"

Tầng thứ chín giận dữ nói: "Bởi vì Ngũ Duy kiếp tới, ngươi xem, có trùng hợp không cơ chứ? Có trùng hợp không? Lão tử vừa mới tu luyện có thành tựu thì bị nhốt, sau đó lúc vừa định đi ra thì Ngũ Duy kiếp sắp tới! A a a! Lão tử là người xui xẻo nhất trong Ngũ Duy vũ trụ!"

Đi rồi!

Tầng thứ chín giận dữ nói: "Nhưng ta sống không oanh liệt, con mẹ nó bây giờ ta còn đang bị nhốt! Lúc trước vốn định phá tháp để đi ra, nhưng mẹ nó, ngươi lại có chỗ dựa vững chắc quá, hơn nữa còn là loại cường đại đến mức ta không có một chút năng lực phản kháng nào!”

Diệp Huyền nói: "Tiền bối, chỉ cần sống một đời oanh liệt là được!"

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Trước kia, khi ta còn tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, cảm thấy cho dù ở trong dòng sông dài của lịch sử Ngũ Duy vũ trụ này, ta cũng được coi là nhân vật số một, cho đến khi gặp được tiên tri, gặp được nữ tử váy trắng, gặp được Đệ Cửu, gặp được Thiên Mạch giả bên cạnh ngươi, còn có hắc y nam tử vừa rồi... Giờ phút này ta mới hiểu được, ở trong dòng sông lịch sử dài mênh mông này, thật ra mình chỉ là một giọt nước giữa đại dương, nhỏ bé không đáng kể như vậy! Còn có một câu nói xưa, thời đại nào của giang sơn cũng có nhân tài xuất hiện, lưu danh đến mấy vạn năm sau, những người này đã cường đại đến mức nào ở thời đại của bọn họ? Tuy nhiên, cuối cùng họ cũng trở thành một đống đất vàng, trở thành một quá khứ trong dòng sông dài của lịch sử.”

Sau khi tầng thứ chín trầm mặc một lát liền nói: "Hắn ta cũng không phải cố ý nhốt ta, bởi vì con người của hắn ta cũng rất tốt, là người nói đạo lý, ta..."

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Nói lời thật lòng!"

Tầng thứ chín giận dữ nói: "Hận thì đã làm sao? Lão tử đánh không lại hắn ta! Đánh không lại, ngươi có hiểu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận