Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 712: Diệp Huyền, Tới Chiến Một Trận

Diệp Huyền đang muốn luyện tiếp, một thanh âm từ trong Giới Ngục tháp đột nhiên vang lên:

- Ca…

Ca!

Diệp Huyền trực tiếp ngây người, lập tức vọt vào Giới Ngục tháp.

Trong tháp, Diệp Huyền nhìn thấy Diệp Linh, mà Diệp Linh vừa thấy Diệp Huyền, lập tức bổ nhào vào trong ngực Diệp Huyền, ôm chặt hắn.

Cảm nhận được nước mắt trước ngực, Diệp Huyền cười nhẹ, nhưng rất nhanh, lại vừa cười vừa khóc.

Diệp Linh!

Người quan trọng nhất đời này của hắn.

Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó nhìn Diệp Linh, Diệp Linh khẽ nhếch miệng:

- Lần này, ca cam đoan với ngươi, tuyệt sẽ không để ngươi tiếp tục bị thương.

Tiểu Hồn nói:

Diệp Huyền lau nước mắt trên mặt Diệp Linh:

Diệp Huyền vội nhìn về Tiểu Hồn:

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:

Lúc này, thanh âm Tiểu Hồn đột nhiên vang lên:

Diệp Huyền nói khẽ:

- Linh nhi còn chưa khôi phục hoàn toàn sao?

- Tiểu chủ, Diệp Linh còn rất yếu, nhất định phải ở trong bản thể của ta để tu dưỡng một thời gian, để tránh ngày sau xuất hiện vấn đề!

- Ca, nhìn thấy ngươi thật tốt!

Diệp Huyền cười nói:

- Đúng vậy, linh hồn Diệp Linh còn yếu, cần phải tĩnh dưỡng.

- Đương nhiên được!

- Ca, ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn mạnh nhất có thể.

- Huynh muội chúng ta cùng trở nên mạnh, có được không?

Trở nên mạnh lên!

Nhất định phải bảo vệ muội muội!

Trong kiếm quang, có một thanh kiếm, thanh kiếm này xuyên qua tinh không vô tận, nó một đường bay đi, xuyên qua Tinh vực to lớn!

Mà sau khi Diệp Linh vào lại trong Trấn Hồn kiếm, Diệp Huyền lại tiếp tục tu luyện!

Thấy thanh kiếm này, nam tử trung niên hơi ngẩn người, kinh ngạc:

Hàn huyên với Diệp Linh một hồi, Diệp Huyền lại cưỡng ép để Diệp Linh vào trong Trấn Hồn kiếm, bởi hắn phát hiện, sắc mặt Diệp Linh đã dần trắng lại, tình huống có chút không tốt!

Nam tử mặc vân bào lắc đầu:

Kiếm khẽ rung lên, như đang hỏi điều gì.

- Là ngươi?

Muội muội!

Không biết qua bao lâu, thanh kiếm này đột nhiên dừng lại, nói đột nhiên quay người, thay đổi phương hướng, sau một khắc, đã tới phần cuối Tinh vực. Chỉ một chốc, nó đã bay tới một cái hắc động quỷ dị, không chút do dự liền nhảy vào trong. Lúc xuất hiện, đã tới một Tinh vực khác…

Trong tinh không, một nam tử mặc vân vào đột nhiên dừng lại.

Nam tử mặc vân bào vừa quay người lại, một thanh kiếm đã xuất hiện trước mặt hắn.

Mà muốn làm được điều đó, hắn cần phải có thực lực cường đại!

Trong tinh không mờ mịt, một đạo kiếm quang bay ngang.



Điên cuồng tu luyện!

- Chưa từng nhìn thấy!

Kiếm lại rung lên, phát ra tiếng kêu.

Nam tử mặc vân bào hỏi:

- Sao phải gấp như thế?

Kiếm khẽ rung động, như đang biểu đạt điều gì.

Một hồi sau, nam tử mặc vân bào khẽ nói:

- Tháp kia…

Nói xong, hắn hơi trầm ngân, lại nói khẽ:

- Ngươi đi tìm nàng.

Có điều, Diệp Huyền vốn muốn chém về trước, lại đột nhiên nghịch hướng bổ về sau.

Buổi sớm một ngày, A Quỷ lần nữa đi tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm, mà trong nháy mắt hắn rút kiếm, một đạo kiếm quang đã lóe lên. Đúng lúc này, A Quỷ đã biến mất, lúc xuất hiện, đã đứng sau lưng hắn.

Cứ vậy, kéo dài nữa tháng…

Mà với hắn mà nói, đau cũng là đau trong vui sướng.

Cứ như vậy, tiến bộ của hắn đương nhiên cũng cực nhanh. Bởi cùng một sai lầm, hắn sẽ không phạm phải lần thứ hai, nếu không, sẽ bị đánh càng thảm hơn!

Nhưng bất kể thế nào, hắn vẫn luôn bị A Quỷ đánh cho một trận, hơn nữa nắm đấm của A Quỷ như thiết chùy, mỗi quyền đều khiến hắn đau tới không muốn sống!

Cùng lúc đó, một thanh âm từ bên kia tinh kiều vang lên:

- Có muốn đánh một trận hay không?



Táng Thiên trường thành.

Trong núi, một tiếng xé gió chói tai vang lên.

Diệp Huyền vẫn đang đối luyện với A Quỷ.

Trong thời gian này, mỗi ngày hắn đều đối luyện với A Quỷ, mà A Quỷ cũng không dạy hắn điều gì mới, chỉ đơn thuần đánh với hắn! Mà trong thời này, hắn tiến bộ nhanh như gió!

Đặc biệt là năng lực cận chiến!

Hiện, năng lực phản ứng của hắn tăng hơn trước không chỉ một hai lần!

Khẽ yên lặng, nam tử mặc vân bào đột nhiên biến mất.

Ở lại, nam tử mặc vân bào nhìn qua cuối tinh hà, từ nơi đó, hắn nhìn thấy một cây cầu vắt ngang tinh không, cuối cây cầu, có mấy hơi thở cực kỳ mạnh.

Nghe vậy, thanh kiếm kia trực tiếp quay người, biến mất trong tinh không mờ mịt.

- Chuyện của tháp, để ta xử lý.

Nam tử mặc vân bào mỉm cười:

Kiếm cũng không rời đi, đứng yên tại chỗ.

Phải nói, một kiếm này của hắn, vốn là muốn chém về sau!

Một kiếm chém xuống!

Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, một đạo tàn ảnh xuất hiện ngoài mấy trượng!

Là A Quỷ!

A Quỷ nói khẽ:

- Giương đông kích tây, không tệ!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, đang muốn nói, đúng lúc này A Quỷ đã lại biến mất.

Ầm!

Diệp Huyền trực tiếp bay ngược ra ngoài, cuối cùng ầm ầm đập lên cự thạch.

A Quỷ tới trước mặt Diệp Huyền:

- Cho ngươi thư giãn sao?

Diệp Huyền: “…”

A Quỷ nói khẽ:

- Nhớ lấy một điều, ở đây, bất cứ lúc nào cũng phải giữ tâm đề phòng, cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người giết.

Diệp Huyền khẽ gật, nói:

- Tiền bối, Ma Kha tộc có động tác gì sao?

A Quỷ gật đầu:

- Trong thời gian này, đã có rất nhiều người từ Vị Ương Tinh vực được cử tới, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi, sợ là Ma Kha tộc sẽ có động tác lớn.

Diệp Huyền khẽ gật:

- Ta hiểu!

A Quỷ quay người rời đi.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng xuống, lấy ra một mai linh quả, đây chính là thứ mà hắn, Chiến Quân cùng tên trọc đi đoạt tới, mà sau khi cướp được, lại vì chuyện của Đường bàn tử mà ba người bọn hắn quên mất cái thứ này.

Tăng cường thân thể.

Thân thể hắn đã từng được Long huyết thối luyện, có thể nói là đã rất tốt, có điều so với đám người ở đây, thực sự vẫn còn khoảng cách nhất định, còn so với đám Thiên Sát Địa Sát, lại càng thêm kém xa!

Hiện tại, hắn muốn dùng mọi thủ đoạn có thể, tăng cường thực lực của bản thân!

Diệp Huyền ăn kỳ quả, rất nhanh, một cỗ năng lượng tinh thuần không ngừng dâng trào trong cơ thể, rất nhanh, cỗ năng lượng này bị thân thể hắn hấp thu.

Sảng khoái!

Đây là cảm giác hiện tại của hắn, nhưng rất nhanh, cảm giác sáng khoái này lại biến thành khô nóng, tựa như đang có liệt hỏa thiêu đốt.

Thời gian trôi qua từng phút một, chừng hai canh giờ sau, Diệp Huyền mới đứng lên, mà tới lúc này, quần áo trên người hắn đã hoàn toàn hóa tro!

Diệp Huyền cúi đầu nhìn thân thể, giờ phút này, làn da của hắn đã phát sinh một chút biến hóa!

Có tác dụng!

Diệp Huyền thần vui vẻ, tiếp tục lấy thêm một mai kỳ quả…

Hắn cũng không dùng hết, dù sao trong đó cũng có phần của Chiến Quân cùng tên trọc.

Trong khi Diệp Huyền sử dụng dị quả, ngoài Táng Thiên trường thành, một tên nam tử đột nhiên đi tới chân thành, nam tử mặc bố y, tay nắm trường đao. Sau khi tới, hắn liền ngẩng đầu nhìn lên, chân phải đột nhiên giẫm nhẹ.

Oanh!

Mặt đất rung lên kịch liệt, một thanh âm như sấm truyền ra.

- Diệp Huyền, tới chiến một trận!

Diệp Huyền!

Rất nhanh, toàn bộ Táng Thiên trường thành đều chấn động,

Đám Chiến Quân đã xuất hiện trên trường thành!

Diệp Huyền?

Đám người nhìn qua, lại cũng không phát hiện Diệp Huyền.

Chiến Quân nói:

- Ta đi tìm hắn!

Nói xong hắn quay người biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận