Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3574. Chỉ hướng đi! (2)



Chương 3574. Chỉ hướng đi! (2)




Mà xung quanh, những cường giả Thần Hầu Phủ cũng đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền, chỉ cần Tư Đồ Kính hạ lệnh là bọn họ sẽ xông lên ngay!
Lúc này, Tư Đồ Kính đột nhiên nói: “Nếu bệ hạ đã muốn gặp hắn thì cứ để bệ hạ gặp!”
Nghe vậy, vẻ mặt Mộc Tá bèn giãn ra, hắn ta gật đầu, sau đó quay người nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, mời!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền thu kiếm lại rồi đi theo.
Đúng lúc ấy, Tư Đồ Kính đột nhiên nói: “Thiếu niên!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng ta, Tư Đồ Kính nhìn chằm chằm vào hắn: “Dù ngươi có ô dù to đến mấy thì Thần Hầu Phủ chúng ta chắc chắn vẫn sẽ lấy đầu ngươi!”
Diệp Huyền đi đến trước mặt nàng ta. Lúc này, Mộc Tá cũng nhíu mày: “Diệp công tử, ngươi đừng có làm loạn!”
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Mộc Tá đại nhân, ngươi không thấy nàng ta là người uy hiếp ta trước à?”
Mộc Tá lạnh mặt: “Diệp công tử, nếu như ngươi làm loạn thì chẳng ai bảo vệ nổi ngươi đâu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta làm loạn? Đúng là nực cười! Ta vừa mới vào thành thì người của Thần Hầu Phủ đã tới bắt nạt ta, sao nào, chỉ cho Thần Hầu Phủ bắt nạt người khác mà không cho người khác bắt nạt Thần Hầu Phủ? Hay là luật pháp của Thần Đạo Quốc đều kiểu thấy yếu thì bắt nạt, thấy mạnh lại xum xoe, chỉ nhắm vào dân thường?”
Mộc Tá nhìn chằm chằm hắn: “Diệp công tử, cẩn thận lời nói!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Được được, ta cẩn thận lời nói. Mộc Tá đại nhân, đi thôi! Đi gặp bệ hạ của các ngươi!”
Nói đoạn, hắn bèn đi về phía xa xa.
Mộc Tá nhìn Diệp Huyền, sau đó cũng rời đi.
Diệp Huyền và Mộc Tá rời đi xong, Tư Đồ Kính đột nhiên nói: “Truyền lệnh xuống, mau chóng lan truyền chuyện người này đã giết Linh công chúa và Vũ Nhi!”
Vu Tiên gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, vẻ mặt hắn ta bèn trở nên nghiêm trọng. Hắn ta biết, lão phu nhân muốn khống chế dư luận! Tại sao phải khống chế dư luận? Bởi vì đối phương không đơn giản!
Lúc này, Tư Đồ Kính lại nói: “Tại sao Vũ Nhi lại đột nhiên gây phiền phức cho mấy người này?”
Một cường giả Thần Hầu Phủ trầm giọng nói: “Bẩm lão phu nhân, có người thông báo cho thiếu gia, đối phương nói Linh công chúa bị thiếu niên kia giết! Thế nên thiếu gia mới tới tìm thiếu niên kia…”
Vẻ mặt Tư Đồ Kính sầm xuống: “Là Linh Sơn rồi?”
Cường giả kia gật đầu.
Tư Đồ Kính chầm chậm nhắm hai mắt lại, vẻ mặt nàng ta lạnh lùng vô cùng: “Hay lắm Linh Sơn, dám lợi dụng Thần Hầu Phủ chúng ta!”
Nàng ta biết, Thần Hầu Phủ đã bị Linh Sơn lợi dụng!
Cường giả kia trầm giọng nói: “Lão phu nhân, lai lịch thiếu niên kia e là không đơn giản đâu!”
Tư Đồ Kính chẳng tỏ vẻ gì cả: “Một người dám giết cả công chúa Thần Đạo Quốc sao có thể không đơn giản! Có điều dù hắn là ai, Thần Hầu Phủ ta bắt buộc phải lấy đầu hắn để tế linh Vũ Nhi trên trời!”
Nói đoạn, nàng ta bèn quay người rời đi.
Một lát sau, cả Thần Hầu Phủ bắt đầu hành động. Tầm ảnh hưởng của Thần Hầu Phủ tại Thần Đạo Quốc không phải chuyện đùa, không lâu sau, vô số quan viên trong Thần Đạo Quốc đã tới hoàng cung, chuẩn bị khuyên can!
Mà lúc này, Diệp Huyền và Mộc Tá đã tới trước cổng hoàng cung. Mộc Tá quay đầu nhìn hắn: “Diệp công tử, ngươi biết lễ nghĩa không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ý ngươi là lúc gặp bệ hạ nhà ngươi ta phải hành lễ chứ gì?”
Mộc Tả trầm giọng nói: “Diệp công tử, chỉ có bệ hạ mới bảo vệ được ngươi thôi!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Kiếm của ta nằm trong tay bệ hạ ngươi đúng không?”
Hắn đã cảm nhận được Thanh Huyền Kiếm! Ở ngay bên trong tòa đại điện này!
Mộc Tá gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó đi vào đại điện. Bên trong đại điện có một nữ tử, là Thần Đạo Linh.
Trông thấy Diệp Huyền, Thần Đạo Linh buông tấu chương trong tay xuống. Nàng mỉm cười, chỉ vào đống tấu chương và nói: “Tổng cộng một ngàn hai trăm tám mươi cuốn tấu chương, tất cả đều yêu cầu lập tức xử tử ngươi!”
Nói đoạn, nàng chầm chậm đi đến trước mặt Diệp Huyền và nhìn chằm chằm vào hắn: “Tiểu tử, ta biết ngươi không đơn giản, thế nhưng ngươi hành xử quá tuyệt tình, đầu tiên là giết một vị công chúa của Thần Đạo Quốc ta, sau đó lại giết tiểu hầu gia của Thần Hầu Phủ, đã thế còn không để lại bất cứ đường lui gì. Ngươi hành xử quá tuyệt tình, dù ta có muốn bảo vệ ngươi cũng không được!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không chủ động chọc vào người của các ngươi!”
Thần Đạo Linh chớp chớp mắt: “Điều này quan trọng sao? Không quan trọng! Ngươi phải hiểu rằng cái gọi là đạo lí ấy được thành lập dựa trên vũ lực. Nếu như ngươi không có thực lực vậy nói đạo lí chẳng khác gì tự rước nhục vào thân.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta hiểu rồi!”
Thần Đạo Linh mỉm cười: “Thế ngươi nói đi, ngươi muốn giữ mạng sống kiểu gì?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi phải rõ hơn ta chứ, chẳng phải sao?”
Thần Đạo Linh xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn xuất hiện trong tay nàng. Nàng nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Người tạo ra thanh kiếm này là gì của ngươi?”
Diệp Huyền thành thật trả lời: “Muội muội ta!”
“Muội muội?”
Thần Đạo Linh nhếch miệng: “Nàng ta là người phía sau ngươi rồi, cũng là chỗ dựa lớn nhất của ngươi, đúng chứ?”
Diệp Huyền nhìn đối phương: “Ngươi muốn làm gì?”
Thần Đạo Linh khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, ngươi có giữ được mạng sống hay không là phải xem người tạo ra thanh kiếm này có mạnh hay không!”
Nói đoạn, tay phải nàng hơi dùng lực, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên chảy vào bên trong Thanh Huyền Kiếm.
Uỳnh!
Thanh Huyền Kiếm rung lên, cùng lúc đó thời không trước mặt nàng bỗng méo mó. Một lát sau, Thần Đạo Linh ngẩng đầu nhìn. Khoảng một lát sau, nàng nhếch miệng: “Diệp công tử, ta cảm nhận được người tạo ra thanh kiếm này!”
Dứt lời, cơ thể nàng đột nhiên trở nên mờ ảo. Ngay sau đó, hư tượng của nàng lập tức băng qua vô số thời không và tới một tinh vực nào đó. Ở phía không xa, một nữ tử mặc y phục màu trắng đứng trong im lặng. Trước mặt cách nữ tử váy trắng không xa là hàng vạn cường giả thần bí đang quỳ. Hàng vạn cường giả thần bí này không chỉ quỳ mà cơ thể còn đang run rẩy, vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
Lúc này, nữ tử váy trắng quay người nhìn Thần Đạo Linh: “Có chuyện gì sao?”
Thần Đạo Linh khẽ mỉm cười: “Ta, quốc chủ Thần Đạo Quốc. Sự sống chết của ca ca ngươi nằm trong một ý nghĩ của ta thôi!”
“Hửm? Thần Đạo Quốc?”
Nữ tử váy trắng nhướng mày, nàng xòe tay phải ra, Hành Đạo Kiếm bèn xuất hiện trong lòng bàn tay nàng: “Chỉ hướng đi!”
Hết chương 3574.



Bạn cần đăng nhập để bình luận