Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1658: Nơi này là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên cảm giác mình dừng lại. Hắn mở mắt ra, lúc này hắn đã ở trên một thảo nguyên, bầu trời tối tăm mang theo một cảm giác áp lực, bốn phía thảo nguyên mênh mông vô tận.

Bên cạnh hắn là Thánh Liêm.

Thánh Liêm nói: “Diệp công tử đi theo ta!”

Diệp Huyền gật đầu, đi theo Thánh Liêm về phía xa xa.

Trên đường đi hắn hỏi: “Thánh Liêm cô nương, Thánh gia ngươi vẫn chịu trách nhiệm phong ấn ác ma gì đó sao?”

Thánh Liêm gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Huyền còn muốn hỏi gì nữa thì lúc này Thánh Liêm đột nhiên nói: “Chúng ta đến rồi.”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa có một tòa cao bảo (pháo đài), trên cao bảo có một đạo phù văn đại trận thật lớn. Đạo phù văn đại trận này tựa như một cái bàn tròn lơ lửng trên toàn bộ cao bảo.

Nam tử trẻ tuổi ngẩn người sau đó nhìn Diệp Huyền, đánh giá hắn một phen sau đó nói: “Thánh Liêm điện hạ, ngươi đang đùa sao?”

Diệp Huyền đột nhiên nở nụ cười.

Thánh Liêm nói: “Hắn đến để giúp đỡ chúng ta!”

Nam tử trẻ tuổi trầm giọng nói: “Ngươi biết người ngoài không được vào Thánh bảo!”

Phù văn thời xưa đã phát triển như vậy sao?

Diệp Huyền nhìn Thánh Liêm, đang muốn nói chuyện thì Thánh Liêm đột nhiên nói: “Đánh hay lắm!”

Thấy phù văn này Diệp Huyền khẽ nhíu mày.

Nam tử trẻ tuổi nhìn Diệp Huyền, lạnh lùng nói: “Buồn cười lắm sao?”

Lúc này, một nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt Thánh Liêm và Diệp Huyền, nam tử trẻ tuổi liếc nhìn Diệp Huyền, lông mày hơi nhíu lại, sau đó nhìn Thánh Liêm: “Thánh Liêm điện hạ, hắn là?”

Phù văn này huyền ảo không gì sánh được, nó rất khác với đại đạo phù văn mà hắn đã tiếp xúc hiện tại.

Thánh Liêm đột nhiên nói: “Tránh ra!”

Thánh Liêm lắc đầu: “Nên đánh!”

Giúp đỡ?

Lúc này, nam tử trẻ tuổi ở xa xa đứng dậy khỏi mặt đất. Sau khi ngẩn người một lúc, vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn. Hắn ta nhìn Diệp Huyền, sát ý trong mắt nổi lên, đang muốn động thủ thì lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Huyền bước tới, giơ tay lên vả thẳng một cái tát, nam tử trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã trực tiếp bay ra ngoài.

Diệp Huyền cười nói: “Ngươi không tức giận sao?”

Đại trưởng lão đột nhiên nói: “Giam nửa năm!”

Lão giả liếc nhìn nam tử trẻ tuổi: “Người ta đã ra tay nương tình rồi.”

Nam tử trẻ tuổi nhìn hắc bào lão giả, trầm giọng nói: “Kính xin nhị trưởng lão làm chủ cho ta!”

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền sau đó nói: “Dẫn xuống, nhốt ba tháng!”

Nhị trưởng lão cười lạnh: “Tranh cãi? Đại trưởng lão, ta muốn biết vì sao ngươi phải vì một người ngoài không liên quan gì mà xử phạt đệ tử nhà mình như vậy?”

Nam tử trẻ tuổi vội vàng nói: “Đại trưởng lão...”

Thánh Liêm khẽ nhíu mày: “Nhị thúc, ngươi đừng ở đây cố tình gây sự, hắn là...”

Nhị trưởng lão nhìn Thánh Liêm rồi lạnh lùng nói: “Không phải người ngoài sao? Chẳng lẽ là người của mình?”

Lúc này, Thánh Liêm đột nhiên nói: “Hắn không phải là người ngoài.”

Hắn ta vừa dứt lời, hai cường giả mặc cẩm bào đã xuất hiện ở phía sau nam tử trẻ tuổi, nam tử trẻ tuổi ngẩn người, sau đó vẻ mặt rất khó hiểu: “Đại trưởng lão, tại sao?”

Nhị trưởng lão cười nói: “Ngươi yên tâm, tuy Thánh chủ còn đang bế quan, nhưng Thánh gia ta không ai có thể một tay che trời!”

Nói xong hắn ta nhìn đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, vì sao ngươi phải vì một người ngoài mà chèn ép đệ tử nhà mình hả?”

Đại trưởng lão mặt không đổi sắc: “Lão nhị, hôm nay ngươi muốn tranh cãi với ta trước mặt người ngoài sao?”

Nam tử trẻ tuổi tức giận gầm lên: “Ta không phục! Vì sao đại trưởng lão phải vì một người ngoài mà nhốt ta!”

Diệp Huyền nghe tiếng nhìn lại, cách đó không xa, có một hắc bào lão giả chậm rãi đi tới.

Đại trưởng lão nhíu mày, lúc này lại một giọng nói vang lên bên cạnh: “Nếu là ta, ta cũng không phục!”

Nam tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm đại trưởng lão, giận dữ gầm lên: “Ta không phục!”

“Cố tình gây sự?”

Nhị trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Sao hả, ngay cả ngươi cũng muốn giúp đỡ người ngoài?”

Thánh Liêm đang muốn nói chuyện thì Diệp Huyền đột nhiên cười nói: “Xem ra, Thánh gia này không hoan nghênh ta, nếu không hoan nghênh ta, vậy ta đi là được! Tạm biệt!”

Nói xong hắn xoay người bỏ chạy!

Lúc này, trong lòng hắn đang vui như mở cờ!

Hắn đến nơi này hỗ trợ, thật ra trong lòng vẫn rất lo lắng, vì Tiểu Đạo cho hắn lợi ích lớn như vậy để tới nơi này cho nên chuyện chắc chắn không đơn giản. Có điều hắn làm người chính là như vậy, đồng ý với người ta rồi khẳng định phải làm được.

Chỉ là hắn thật không ngờ, người nơi này cũng không hoan nghênh hắn. Hắn bỏ đi cũng không phải do hắn!

Tiểu Đạo chắc chắn cũng sẽ không vì vậy mà trách hắn!

Chạy mau lên!

Mà lúc này, Thánh Liêm đột nhiên kéo Diệp Huyền lại: “Ngươi, ngươi đừng đi!”

Diệp Huyền cười khổ, nói: “Thánh Liêm cô nương, ngươi mau buông tay đi, ngươi xem, tộc nhân của ngươi không hoan nghênh ta, nếu bọn họ không hoan nghênh ta, vậy ta nhất định không thể ở lại chỗ này, ngươi mau buông tay, ta phải đi thôi!”

Nói xong, hắn dùng sức muốn tránh thoát bàn tay của Thánh Liêm, nhưng mà Thánh Liêm lại túm chặt lấy cánh tay hắn: “Không, ngươi không thể đi.”

“Còn muốn chạy sao?”

Lúc này, nhị trưởng lão đột nhiên cười lạnh nói: “Nơi này là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Người đâu!”

Hắn ta vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám cường giả thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận