Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1186: Để ta đấu với người này

Diệp Huyền tái mặt, cái đám yêu thú này vẫn chưa chịu bỏ qua cho hắn ư?

Có điều, đám yêu thú kia không hề động thủ, rất rõ ràng chúng nó đang e dè điều gì đó, đồng thời cũng đang khao khát điều gì đó!

Trông thấy khát vọng trong mắt của đám yêu thú, Diệp Huyền lại chần chừ một lúc, sau đó hắn bấm ngón tay, giọt máu trên đầu ngón tay bay đến trước mặt đám yêu thú. Khoảnh khắc ấy, đám yêu thú lập tức xôn xao!

Diệp Huyền quay người chạy như bay!

Con yêu thú ban nãy đối đầu với hắn hãy còn đang do dự, nó đắn đo xem nên đuổi theo Diệp Huyền hay là ở lại giữ lấy giọt máu kia. Cuối cùng, nó vẫn chọn đuổi theo Diệp Huyền…

Ở phía xa, Diệp Huyền đang chạy như bay, còn con yêu thú kia thì đuổi theo phía sau.

Khoảng một khắc sau, Diệp Huyền bỗng dừng lại. Hắn nhặt một cành cây lên, con yêu thú phía sau trông thấy cành cây bèn lập tức dùng hai tay che mông lại…

Diệp Huyền ngoác miệng cười, hắn định ra tay, con yêu thú kia bèn quay đầu chạy biến!

Kiếm chính là kiếm!

Có điều vẫn may là hắn không còn mơ hồ về kiếm đạo nữa rồi!

Kiếm đạo thuần túy là gì?

Còn bản thân hắn hiện giờ còn lâu mới đạt đến trình độ ấy!

Diệp Huyền nhìn cành cây trong tay rồi lại lắc đầu. Lúc này hắn mới phát hiện sau khi mất đi cơ thể khỏe khoắn và Thiên Tru kiếm, sức chiến đấu của hắn không biết đã giảm đi bao nhiêu lần!

Diệp Huyền mỉm cười, nói: “Chương cô nương!”

Lúc này nó mới nhớ ra, đồng bọn của mình không hề chạy theo nó…

Không mơ hồ là tốt, bởi lẽ hắn sẽ có một hướng để đi.

Thuần túy!

Thấy con yêu thú chạy đi, Diệp Huyền ngẩn tò te, sau đó hắn lắc đầu cười. Hắn không đuổi theo nó. Một con thì hắn còn đánh được, chứ gặp hai con thì hắn chịu!

Giống như nữ tử váy trắng đó vậy, dù chỉ có một sợi tóc thôi cũng có thể đánh bại một cường giả siêu cấp.

Diệp Huyền lại mỉm cười: “Bí mật!”

Tự mình cố gắng vươn lên, không dựa dẫm vào điều gì!

Chương Thanh trầm ngâm một hồi, hỏi: “Có phải ngươi rất muốn tỉ thí võ công với người khác hay không?”

Diệp Huyền cầm cành cây rồi đi về phía xa xa. Đúng lúc ấy, Chương Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Chương Thanh liếc nhìn hắn, đoạn hỏi: “Ngươi giải quyết đám yêu thú kia kiểu gì vậy?”

Một lúc sau, hai người tới thôn trang trước đó, lúc này khắp thôn trang chỉ có mình Chương Thanh.

Nói xong, nàng bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thế thì chẳng phải sẽ có rất nhiều người nhòm ngó tới kiểu thôn trang như thế này sao?”

Hắn không thể ở nơi này quá lâu, dẫu sao thì hiện giờ Tiểu Thất đang bế quan, khắp Huyền Hoàng Đại Thế Giới còn có rất nhiều chuyện phải xử lí. Hơn nữa, hắn cũng không biết khi nào thì Thần Điện tới.

Lúc này, Chương Thanh bỗng nói: “Còn một canh giờ nữa là vật tư của ta sẽ đến, mà trong một canh giờ này có thể sẽ xuất hiện một vài dị biến.”

Diệp Huyền gật đầu.

Hiện giờ hắn đang cần khiêu chiến lệnh và dị tinh để tu luyện.

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi và ta cùng canh giữ, tí nữa ta sẽ chuyển khiêu chiến lệnh và vài miếng dị tinh cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Chương Thanh nói: “Đi theo ta!”

Chương Thanh gật đầu.

Diệp Huyền hiểu được tại sao trước đó khi hắn tới nơi này, Chương Thanh lại đề phòng hắn như vậy rồi.

Rất rõ ràng, nàng đề phòng là bởi sợ hắn sẽ cướp đi địa bàn của mình!

Diệp Huyền vội vã theo sau.

Chương Thanh đáp: “Nơi này có một vài kiểu thôn trang như vậy, mà trong những thôn trang như thế này đều có một Truyện Tống Trận. Cứ cách mười ngày sẽ có tài nguyên được chuyển tới đây. Trừ tài nguyên dùng để trị thương ra thì còn có khiêu chiến lệnh và mười miếng dị tinh.”

Diệp Huyền tò mò hỏi: “Chương cô nương, đây là gì thế?”

Chương Thanh đưa Diệp Huyền tới trung tâm trong thôn, ở nơi đó có một truyền tống trận màu xanh lam.

Hắn muốn trở nên mạnh hơn!

Đây là mục đích cuối cùng của Diệp Huyền!

Chỉ khi có được sức mạnh to lớn thì hắn mới không bị kẻ khác bắt nạt!

Chương Thanh trầm giọng nói: “Ngươi cẩn thận vào! Người ở đây không lương thiện gì đâu!”

Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn hỏi: “Người mạnh nhất ở đây là ai?”

Chương Thanh liếc nhìn Diệp Huyền, đoạn nói: “Ta biết, ở bên ngoài lớp người trẻ tuổi như ngươi ít gặp được đối thủ. Có điều nơi này không phải bên ngoài, dù đối mặt với ai ngươi cũng không được khinh địch, bằng không ngươi nhất định sẽ chết!”

Diệp Huyền đáp: “Ở đây sẽ chết người ư?”

Chương Thanh nói: “Phí lời! Đây là thế giới thực chứ không phải thế giới ảo, ở đây mà sơ suất là chết thật chứ chẳng đùa! Ngươi hiểu chưa?”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Chương Thanh liếc nhìn xung quanh: “Cẩn thận vào.”

Hai người cứ thế bắt đầu.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc chỉ còn gần nửa canh giờ, một tràng tiếng bước chân bỗng vang lên từ phía không xa. Tiếp đó, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt hai người.

Nam tử trẻ tuổi đó để trần thân trên và xách một thanh trường đao.

Hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Chương Thanh: “Cút!”

Chương Thanh nhìn về phía Diệp Huyền: “Để ta đấu với người này, ngươi đứng đấy nhìn cho kĩ!”

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Chương Thanh bèn xông về phía nam tử trẻ tuổi kia, tốc độ của nàng rất nhanh, cứ như một con báo săn vậy.

Ở phía xa xa, nam tử trẻ tuổi kia chỉ cười gằn một tiếng, thân người hắn ta khẽ rung lên, xách trường đao và nghênh chiến với Chương Thanh.

Uỳnh!

Trường đao chém vào không trung, những tiếng nứt vỡ vang lên.

Ầm!

Hai người vừa tiếp xúc đã bật ra, song ngay sau đó, Chương Thanh lại xuất hiện trước mặt nam tử trẻ tuổi kia. Hắn ta cũng phản ứng rất nhanh, đưa tay vung đao lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận